Đó chính là một cây gai trong lòng nàng, cho dù đau thì nàng cũng phải rút nó ra!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Phong Linh gọi Vấn Xuân đến. “Vấn Xuân, ngươi đưa giúp ta một phong thư….”.
Mây bay đầy trời, người đi đường vội vã, mệt nhọc cả một ngày ai cũng muốn về nhà sớm với vợ con. Lúc này, con đường rực rỡ nhất đương nhiên là con đường của các kỹ viện.
Trong một ngõ hẻm có một người đang nhìn chằm chằm vào kỹ viện đã được sửa đổi hoàn toàn mới sau trận hỏa hoạn.
“Bốp”, trên vai bị người vỗ lên.
Quay đầu nhìn lại, chân mày nhướn lên: “Ngươi mà còn dọa như thế sẽ khiến người ta chết khiếρ ngươi có biết không?”.
Dạ Dập Tuyên liếc mắt nhìn nữ nhân ăn mặc nam trang mà vừa tức giân vừa buồn cười: “Này, sao ngươi lại ăn mặc như vậy? Còn hẹn gặp ta ở đây? Vương huynh có biết ngươi xuất phủ không?”.
Mấy vấn đề mà Dạ Dập Tuyên hỏi Phong Linh trực tiếp làm ngơ, ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu tử đẹp trai ngọc thụ lâm phong khí khái anh hùng, người đó nghi ngờ cúi người: “Làm gì?”.
“Ngươi, dẫn ta vào trong đó”.
Dạ Dập Tuyên nhìn nàng như nhìn người điên: “Ngươi muốn vào kỹ viện?”.
“Đúng vậy!”. Rồi đột nhiên Phong Linh nhớ ra cái gì, xoay người lại túm vạt áo Dạ Dập Tuyên xé ra.
“Phong Tam Nương!”.
Dạ Dập Tuyên kinh hãi, nữ nhân này…. ngang nhiên cởi y phục của hắn?
Nhìn lồng ngực rắn chắc màu đồng, Phong Linh yên tâm, không có nốt ruồi hoa đào.
Rồi nàng xoa đầu hắn như xoa đầu tiểu cẩu: “Ôi chao, đừng thẹn thùng, ta chỉ xem ngươi trổ mã như thế nào mà thôi”.
“Ngươi….”.
Đối với Dạ Dập Tuyên mà nói thì điều này rất nhục nhã.
“Đi, chúng ta vào thôi”. Phong Linh kéo hắn đi, Dạ Dập Tuyên níu tay của nàng, kéo vào trong ngực, ba phần tà mị: “Chọc bổn vương xong, ngươi muốn đi như thế?”.
Phong Linh nhíu mày nhìn hắn, bảy phần bén nhọn: “Ngươi muốn sao?”.
“Hừ, ngươi xem bổn vương, bổn vương cũng muốn xem ngươi”. Nói xong, tay hắn đưa về phía vạt áo của Phong Linh. Được nửa đường, tay hắn dừng lại: “Tại sao ngươi không tránh?”.
Phong Linh bình chân như vại nói: “Tại sao phải tránh? Ta nhìn của ngươi, ngươi nhìn lại của ta, rất công bằng mà! Đến đây đi, đừng khách khí, nhanh một chút, xem xong chúng ta còn phải làm chính sự!”.
Dạ Dập Tuyên giật giật mắt, cứng ngắc thả tay xuống: “Ngươi có phải nữ nhân không?”.
Phong Linh nhướn mày nhìn hắn: “Ngươi đoán xem?”. Nhìn bộ dạng làm Dạ Dập Tuyên phát điên.
“Đừng bướng bỉnh, chúng ta đi mau”.
“Không đi!”.
“Thật?”.
“Thật”.
“Ha ha, vậy thì tốt, sáng mai ta sẽ viết tuyên cáo cho tất cả mọi người biết, ngươi chung tình với Quan tiểu thư, còn nữa….”.
Mặt Dạ Dập Tuyên đỏ bừng vì kìm nén: “Phong Tam Nương ——”.
“Ừ, nếu như ngươi đã đồng ý thì chúng ta đi thôi”. Không nói lời nào, Phong Linh kéo hắn ra ngõ nhỏ.
Dạ Dập Tuyên im lặng nhìn trời, tại sao gặp phải nữ nhân này hắn có cảm giác hắn làm người rất thất bại?
Trong kỹ viện đèn đuốc sáng rỡ, các cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ăn mặc thả ngực lộ lưng, áo không đủ che thân. Các nam nhân trái ôm phải ấp, hưởng hết diễm phúc.
“Ôi chao, hai vị đại gia, mau vào bên trong, hai vị muốn gọi cô nương nào! Nếu không thì để tú bà ta đây giới thiệu cho hai ngài, đảm bảo hai ngài sẽ rất hài lòng!”.
Tú bà dáng vẻ khoa trương khiến Dạ Dập Tuyên nhíu mày: “Chúng ta sẽ quan sát một chút rồi sẽ bảo ngươi”.
“A, được được, hai vị cứ chơi trước, có việc gì cứ tìm ta”.
Phong Linh như được mở rộng tầm mặt, hai mắt trừng lớn, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Nhìn nàng mặc nam trang không biết mượn ở đâu, rõ ràng rất đẹp, mặ trên người nàng lại rộng thùng thình. Đứng trong đám nam nhân vừa nhỏ vừa gầy, nhìn một chút là nhận ra. Không cẩn thận bị nam nhân đụng phải thì lại lấy tay ôm ngực. Rõ ràng đang nói cho người ta biết, nàng là nữ!
Dạ Dập Tuyên trợn mắt, đi đến vỗ lưng nàng: “Ưỡn ngực, ngẩng đầu, là nam nhân thì phải ra dáng nam nhân! Đừng giống như kẻ trộm bô”.
Phong Linh trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi mới trộm bô, cả nhà ngươi cũng trộm bô”. Xoay ngươi, ưỡn ngực, nâng cằm.
Dạ Dập Tuyên thấy trước ngực nàng lộ rõ hai khối thịt thì xoa xoa mi tâm, kéo nàng lên lầu, tùy tiện đẩy một gian phòng, đẩy nàng vào.
“Làm gì thế?”.
Hắn nghiến răng nói: “Ngực, nam, nhân, phẳng!”.