“Bảo Bảo!”.
Phong Linh quát to một tiếng rồi ngồi dậy.
“Tam Nương”. Vấn Xuân và Sơ Hạ chạy đến trước giường: “Tam Nương, người sao rồi? Có muốn tìm đại phu không?”.
Phong Linh ngẩn ngơ một lúc, sau đó vén chăn xuống giường: “Ta muốn đi tìm Bảo Bảo!”.
Vấn Xuân ngăn nàng lại, nói: “Tam Nương, Hàm Vương đã phái người đi tìm rồi. Yên tâm, chắc chắn sẽ có tin tức của Bảo Bảo!”.
Phong Linh cắn răng, vẻ mặt oán hận: “Tại sao con trai ta lại chạy đi?”. Câu hỏi này làm Vấn Xuân và Sơ Hạ hai người nhìn nhau không biết nói làm sao. Dù sao thì một cái tát kia của Vương gia đã làm Bảo Bảo mất tin nhiệm với hắn.
Phong Linh nghi ngờ nhìn ánh mắt của hai người, nghiêm mặt nói: “Có chuyện gì mà ta không biết sao?”.
“Không có, không có”.
Phong Linh đứng lên: “Ta cứ nghĩ rằng ở trong Vương phủ này thì hai người là hai người duy nhất đáng tin nhưng không ngờ….”.
Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ: “Tam Nương, thật ra thì chuyện này cũng không thể oán Vương gia”, sau đó kể mọi chuyện cho nàng.
Phong Linh vừa nghe thấy Dạ Vô Hàm tát cho con trai mình một cái thì giận dữ.
“Con trai ta, ta còn chưa động một sợi lông thế mà hắn ta dám đánh nó?”. Nàng tức giận, đi giầy, ra cửa, ai ngờ lại đụng vào Tiêm Vũ.
Tiêm Vũ mỉm cười: “Tam Nương, ngươi đang muốn đi đâu? Nhìn bộ dạng của ngươi rất liều mạng. Trong Vương phủ này có người đắc tội được với Tam Nương sao?”.
Phong Linh lạnh lùng nhìn nàng ta, hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải tại nàng ta tì làm sao con trai nàng lại bị Dạ Vô Hàm tát.
“Trong vương phủ có một người không biết xấu hổ đắc tội ta”. Phong Linh không khách sáo mà nói chuyện với nàng ta, nàng nói trực tiếp luôn. “Hừ, nàng ta được gọi một tiếng phu nhân cứ nghĩ mình cao quý lắm hả? Nực cười, nếu như có thể làm Vương phi thì đã được làm từ lâu rồi, làm gì mà bây giờ có đứa nhỏ cũng không có danh phận gì?”.
“Phong Tam Nương”. Tiêm Vũ tức giân, lời nói của Phong Linh chọc đúng chỗ đau của nàng ta.
“Ta có ý tốt đến thăm ngươi… ngươi lại chế giễu ta?”.
“Phi”. Phong Linh nhổ nước bọt, giơ ngón trỏ chỉ vào nàng: “Cô nãi nãi nói cho ngươi biết, chọc đến ta thì ta còn có thể cho ngươi một con đường sống! Nhưng nếu ngươi động đến con trai ta thì chờ mà chết đi!”.
Nói xong thuận tay cầm chậu hoa giơ lên muốn nện vào đầu nàng ta.
“A ——”. Tiêm Vũ sợ hãi hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy đi nhưng với cái bụng đó làm sao nàng ta có thể chạy trốn nhanh được. Đột nhiên nàng ta lảo đảo té xuống bậc thang.
“A —— đau quá —— đau quá ——”.
Nàng ta nằm lăn lộn trên đất, từ váy xuất hiện một khoảng máu đỏ….
Phong Linh sợ run người, chậu hoa trên tay rơi xuống…
Hỏng!
Nàng đã gây họa rồi!
Làm sao bây giờ, nàng phải làm sao bây giờ? Trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn dọa nàng ta thôi, không muốn làm việc xấu với em bé trong bụng nàng ta! Chết rồi, Dạ Vô Hàm không làm thịt nàng mới lạ!
Thấy một đám nha hoàn loạn như thế, Phong Linh cắn răng xoay người về phòng lấy tay nải mình đã chuẩn bị tốt.
“Tam Nương, người…”.
“Ta muốn chạy trốn ngay bây giờ!”. Phong Linh vội vàng ôm tay nải, kéo tay Vấn Xuân và Sơ Hạ: “Hai người có thể giúp ta không?”.
“…………..”.
Có ba bóng dáng lén lén lút lút xuất hiện ở cửa sau. Vấn Xuân canh chừng, Sơ Hạ đưa Phong Linh đến cửa dặn dò: “Tan Nương đi từ đây ra ngoài, đi về hướng bắc là có thể nhìn thấy chợ”.
“Ừ”. Phong Linh gật đầu mạnh một cái, nắm chặt lấy tay nàng ta: “Sơ Hạ, không biết bao giờ mới có thể gặp lại! Yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi và Vấn Xuân mối hôn nhân tốt nhất!”.
“Ôi chao, Tam Nương mau đi nhanh đi! Nếu Hàm Vương trở về phủ thì nguy rồi!”.
“Được, ta đi đây!”. Phong Linh xoay người, sau khi kéo cửa ra thì nàng ngây người…..