Trên đường, người đi đường như ong vỡ tổ chạy tới bên này, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người cưỡi ngựa, Nhưng người đó chỉ ghìm chặt dây cương, không hề có ý muốn xuống ngựa.
Phong Linh cắn răng đứng lên xoa xoa hai cái mông, cúi đầu chửi rủa một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên: “Chết tiệt, đứa nào không có mắt đụng phải cô nãi nãi [1]?”
[1] Cô nãi nãi: bà cô
Ánh mắt nhìn thẳng vào người đang ngồi vững trên ngựa, bởi vì hắn quay lưng về phía mặt trời nên nàng nhìn không rõ. Phong Linh nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn, đi từng bước tiến về người gây họa, thở phì phò, một tay chống nạnh một tay phất khăn, bắt đầu mắng: “Mẹ nó, ngươi chạy đi đầu thai hay là chạy đi bắt kẻ thông dâm vậy? Không biết là ở đây có người đi trên đường à? Hai con mắt này dùng để thở à? Trên đường phố này toàn người là người, ngươi không sợ đụng vào mọi người sao? Hôm nay ngươi may mắn đụng phải Phong Tam Nương ta mệnh cứng nên không bị ngựa đụng chết, nếu đụng vào người già và trẻ con thì làm sao? Nhìn ngươi xem, mày chữ bát, mắt tam giác, đầu như quả bí đao, mặt như quả hồng, ngươi cho rằng biết cưỡi ngựa là giỏi sao? Có bản lĩnh thì ngươi làm nó cưỡi ngươi chạy khắp đường xem, vậy thì mới coi là có bản lĩnh! Trừng cái gì mà trừng? Phong Tam Nương ta khó chịu với đồ cặn bã của xã hội, có gan thì ngươi xuống ngựa đi! TA phải mắng cái đồ xấu xa ngươi để cho tổ tiên tám đời cũng không nhận ra ngươi!”.
Phong Linh điên cuồng mắng một trận làm cho mọi người bên đường lớn tiếng khen hay.
Một trong hai người tuyệt nhất của thành Ngư Dương cũng không phải là chuyện đùa. Chỉ cần nàng mở miệng thì người chết cũng có thể tức đến nỗi bật quan tài ngồi dậy.
Người cưỡi ngựa đầu tiên là sợ run lên, hình như là không thể ngờ được miệng của nữ nhân có thể độc đến vậy! Dần dần lửa giận của hắn bốc lên, ở giữa đường bị một nữ nhân chỉ vào mặt mắng cho dù là người phong độ tốt cũng không thể bình tĩnh.
Phong Linh mặc kệ bộ dáng đó, tiếp tục nã pháo: “Sao thế? Không muốn xuống hay là không dám xuống? Ta nói cho ngươi biết, bắt nạt ai thì thôi, bắt nạt Phong Tam Nương ta thì ta sẽ khiến ngươi chết một cách mới lạ”.
Mẹ nó, tỷ là người đanh đá, tỷ sợ ai? Ánh nắng buổi sáng tươi đẹp, hoa cười, chim hót, tâm tình tốt đều bị hắn phá hủy!
Một cơn thịnh nộ bộc phát như núi lửa, người cưỡi ngựa lật người xuống ngựa, uy phong lẫm liệt như Thái Sơn áp đỉnh đứng vững vàng trước mặt Phong Linh. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, dáng người to lớn trùm lên thân thể nhỏ nhắn của nàng.
Mặc dù bây giờ không phải là thời điểm để nói lời này, nhưng mà dáng dấp người này thật đẹp mắt!
Đây là một nam nhân có sức quyến rũ, phách lối, ương ngạnh, rất thú tính. Giống như là vua của rừng rậm, dường như đã quen đi đến đâu cũng có thói quen hưởng thụ ánh mắt sùng bái. Một đôi mắt lãnh khốc tàn nhẫn giống như đao bắn về phía Phong Linh. Giống như cảnh báo nếu nàng còn nhiều lời thì hắn nhất định sẽ dùng một đầu ngón tay bóp chết nàng,
“Ừng ực”.
Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt.
Người khác có thể không thấy nhưng nàng thì thấy rất rõ ràng, bên hông của hắn có một cái bao, cái bao này có vẻ giống…. đầu của người ta.
Phía dưới từng giọt màu đang rơi xuống…..
Đột nhiên bốn phía yên lặng như tờ, vô số ánh mắt ở đây đều nhìn về phía Phong Linh.
Phong Linh biết thời khắc chứng minh nàng không sợ cường địch, hy sinh vì nghĩa, tạo hình tượng chói lọi trong mắt mọi người đã tới!
Yên lặng, làm cho thời gian trở nên có tiết tấu.
Một giây, hai giây, ba giây………
“Ha ha, vị công tử này, ngài đã bao nhiêu niên kỷ [2] rồi? Phủ của ngài ở nơi nào? Đã cưới vợ chưa? Hay là ngài có vừa ý với cô nương nhà nào không? Có Phong Tam Nương ta ra tay đảm bảo ngươi cưới thê nạp thiếρ, tam thê tứ thiếρ, khai chi tán diệp [3]!”.
[2] niên kỉ: tuổi
[3] khai chi tán diệp: nôm na là con cháu đầy nhà!
Mọi người đổ mồ hôi-ing….
Ai ngờ người nọ nắm lấy cổ tay của Phong Linh, cúi gần nàng, tà nịnh cười lạnh: “Vậy thì ta thu cái người phụ nữ dã man này là được rồi!”