Phong Linh nằm trên giường vài ngày, mặc dù không ăn nhiều nhưng nàng lại có sức sống như trước. Chẳng những nàng tìm đến Chu lão bản, lại bắt đầu chương trình hoạt động mai mối lớn nhất “Có gan thì ngươi hãy đến”, còn làm một vài hoạt động từ thiện có ích cho dân chúng. Ví dụ như cô nhi viện, viện dưỡng lão, viện phúc lợi, mỗi một nơi nàng đều tự thân tự lực làm, làm đến khi hoàn thành. Chẳng mấy chốc, tên của Phong Tam Nương, vang khắp kinh thành.
Buổi sáng, Phong Linh có thói quen ăn chút cháo bột ngô sau đó đi ra ngoài. Thần Hoàng đưa ra một viên dạ minh châu cỡ quả trứng gà, sáng bóng, còn tỏa ra một chút khí lạnh, ngay cả Phong Linh không phải là người chuyên môn cũng biết đây khẳng định là đồ tốt.
Nàng trừng mắt, cầm trong lòng bàn tay, yêu thích không rời, vừa sờ sờ lại đưa cọ cọ vào gò má, “Chậc chậc chậc, chàng kiếm đâu ra thế?”.
Thần Hoàng yêu nghiệt đá lông nheo với nàng, “Chúng ta làm giao dịch, ta mua trọn một ngày của nàng, được không?”.
Từ sau khi nàng có thể xuống giường, dường như ăn phải quả nhân sâm, tinh lực luôn dư thừa, không hề rảnh rỗi, làm hại hắn muốn thân mật với nàng cũng không được, không có cách nào, hắn đành phải ra đòn sát thủ với nàng.
“Ực”, Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, “Hôm nay ta còn phải đi với Chu lão bản, xem công trình của viện phúc lợi….. Buổi chiều còn phải ăn cơm với vài ông chủ của ngân hàng tư nhân…. Sau đó……”.
Thần Hoàng không nói hai lời, lấy đi viên dạ minh châu trong tay nàng, đưa vào trong ngực. Phong Linh nóng nảy, “Đừng lấy, thời gian đều có thể sắp xếp, ta sẽ đẩy những việc kia làm sau”.
Thần Hoàng cười vì đạt được mục đích, “Được, vậy hôm nay nàng là của mình ta rồi”.
Phong Linh chạy nhanh, thu dạ minh châu lại, sau đó ngồi đối diện với hắn, “Được rồi, làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, chàng nói đi, muốn làm gì? Ta ở cùng chàng một ngày!”.
Thần Hoàng nghiêng đầu, chỉ ra bên ngoài cười cười, “Bây giờ còn sớm, mặt trời còn chưa ra, chúng ta lên giường ngủ tiếp đi”. Hắn không nói nhiều, trực tiếp kéo nàng lên giường, sau đó lột hết quần áo nàng ra, buông mành che xuống, cười gian hai tiếng, “Nương tử, nghe nói, vận động buổi sáng là sẽ dễ thụ thai đó!”.
Khuôn mặt Phong Linh đỏ lên, đẩy hắn ra, cả người chui vào trong chăn, “Sắc lang, ngoại trừ việc này, trong đầu chàng không nghĩ đến vấn đề khác à? Ví dụ như tạo ra tương lai tươi sáng, làm những việc có ích cho xã hội, có lợi cho dân chúng”.
“Tương lai của ta là nàng! Ta không nguy hại đến xã hội là tốt lắm rồi, những việc khác đừng yêu cầu nhiều ở ta, một người đứng đầu cường đạo”. Thần Hoàng cởi quần áo bản thân ra, tà ác cười, “Nàng không nói chuyện càng đáng yêu”.
Sáng sớm, trong phòng không khí ái muội, kiều diễm làm người ta mơ màng. Sau đó, hai người mồ hôi đầm đìa, Thần Hoàng mới buông tha nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng nói. “Tam Nương, ngày mai ta phải về Tây Vực rồi”.
Phong Linh ngẩn ra, khuôn mặt trái táo ngẩng lên, “Là do có người gây phiền toái sao?”.
“Ừ”.
“A, đã tra được nội gian là ai chưa?”.
Trong đôi mắt Thần Hoàng khẽ thoáng qua tia âm lệ, nhưng hắn cười khẽ lắc đầu. Phong Linh thất vọng nói, “Hình như những người đó rất lợi hại, chàng có nắm chắc không? Có muốn chờ Vô Hàm về rồi hãy quyết định không?”.
Thần Hoàng đen mặt khi nghe được nàng gọi tên Dạ Vô Hàm rất thân thiết, hắn cau mày nghiêm túc nói, “Tam Nương, có phải nàng nên đổi lại gọi hắn là Vương huynh không?”.
“Ta mới không đổi đâu”. Phong Linh từ chối. “Gọi hắn là Vương huynh rất kỳ quái! Hơn nữa bây giờ chúng ta là bằng hữu, gọi thẳng tên có gì không đúng hả?”.
“Nàng! Nàng không nghe lời ta? Hay là trong lòng nàng hắn vẫn có vị trí?”.
“Này, Dạ Tàn Nguyệt, chàng đang ghen sao?”.
“Ghen? Buồn cười! Làm sao ta phải ăn dấm chua của hắn?”.
“Vậy chàng để ý làm gì?”.
“Ta có nói là ta để ý sao?”.
“À, nếu chàng đã không thèm để ý thì ta sẽ còn kêu tên hắn nhiều”.
“Phong Tam Nương!”.
“Kêu lớn tiếng vậy làm gì, lỗ tai ta không điếc!”.
Thần Hoàng tức giận xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che người, Phong Linh che miệng cười trộm. Nàng không tưởng tượng được nam nhân này cũng có lúc tính khí trẻ con. Nàng dùng ngón tay chọt chọt hắn, “Này, chàng định nháo cả ngày như vậy à? Dù sao thì ta sao cũng được”.
Thần Hoàng trừng mắt nhìn nàng, “Ta nói cho nàng biết, sau này cách xa hắn một chút! Nàng là người của ta!”.
“Ai là người của chàng? Ta bán cho chàng hay là cho chàng thuê, mới có một ít mà muốn mua ta cả đời, ta quá thiệt!”.
“Được, vậy nàng nói xem”.
Mắt Phong Linh xoay tròn. “Thời gian của ta rất quý giá, chỉ tính sơ, một ngày một trăm lượng, một tháng ba ngàn lượng, một năm là ba vạn sáu ngàn lượng, mười năm chính là……”. Thần Hoàng nhìn bộ dạng tính toán chi li của nàng, lắc đầu, “Nàng tham tiền như vậy, trong thiên hạ người có thể cưới nàng chắc cũng chỉ có ta, người xứng đáng cưới nàng cũng chỉ có ta!”. Hắn vươn ta ra, ôm nàng vào lòng, “Thành giao!”.
Phong Linh ở trong lòng hắn xấu hổ, chọc hắn nói, “Đây là giá niêm yết của ta, vậy còn của con trai ta đâu. Bởi vì nó còn đang trong thời kỳ lớn lên nên giá của nó sẽ nhiều hơn của ta, cho nên bảng giá của nó sẽ cao hơn một chút…….”.
Thần Hoàng giật giật lông mày, “Này, Phong Tam Nương, nàng đừng quá phận nhé. Ta nuôi nàng cả một đời nghĩa là nuôi cả gia đình, nàng không tặng Bảo Bảo cho ta được à?”.
“Không được, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, làm sao có thể tặng không cho chàng được”.
Thần Hoàng meo mắt nhìn nàng, “Nó đáng giá bao nhiêu tiền”.
Phong Linh tỉnh táo ngồi dậy, “A, để ta tính cho chàng, năm nay nó sáu tuổi, tính chàng một ngày 100 là được rồi, mỗi năm một tuổi đến mười hai……”.
Thần Hoàng nhìn nàng nước miếng tung bay, hắn chưa thấy ai bán con trai mà còn vui vẻ như vậy. Hắn lắc đầu bật cười, ôm nàng, “Ở trong lòng ta, nàng và Bảo Bảo đều vô giá. Đừng nói là bạc, cho dù muốn mạng của ta, ta cũng cam lòng”.
Cái ôm của hắn có thể làm nàng cảm nhận được tâm ý của hắn. Phong Linh nở nụ cười, ôm hắn, “Mẫu tử chúng ta không tham lam, chỉ cần bạc là đủ rồi, mạng của chàng thì còn cần giữ lại để kiếm bạc”.
Khóe miệng Thần Hoàng run rẩy, trừng mắt với nàng, “Nàng, nhất định phải ở lúc lãng mạn hắt một chậu nước lạnh à?”.
Phong Linh chu miệng. “Đó là sự thật thôi”. Nàng thấy hắn không nói chuyện, hờn dỗi, thì dè dặt vươn tay ra, “Thắt gọn cái mành này lên thôi”.