Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 229

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 229

Nghi Nhân nghiến chặt răng, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Thần Hoàng, “Thái tử đừng quá đáng! Ta không phải kỹ nữ!”

Thần Hoàng chống tay, nhìn Nghi Nhân trên xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch, “Kỹ nữ sẽ không bày ra vẻ mặt bị người ta thiếu tiền thế này.” giọng hắn rất nhẹ, nhưng tràn đầy khinh thường, cảm giác như Nghi Nhân không bằng cả kỹ nữ.

Nghi Nhân lạnh lùng nhìn hắn, “Đây là cách duy nhất ngươi có thể nghĩ ra để làm nhục ta sao?”

“Làm nhục?” Thần Hoàng đứng dậy, kéo Nghi Nhân về phía mình, “Đây là cuộc sống ngày sau mà ngươi phải tập thích ứng, muốn tôn nghiêm, vậy thì cầm vũ khí lên mà đánh một trận đường đường chính chính! Dĩ nhiên, trong lúc đó, rất có thể đại ca của ngươi sẽ đâm lén ngươi một đao. Cho nên, dù là ở chỗ này chịu nhục, hay là để cho thủ hạ của ngươi táng mạng trong chiến tranh, ngươi cũng không có quyền chọn nữa rồi. Nên có là bị nhục đi nữa, ngươi cũng chỉ có thể chịu!”

“Ngươi……” Nghi Nhân nhướng mắt nói, “Ngươi hiểu rõ tình hình hiện tại chứ?”

“Ha ha, tất nhiên!” Thần Hoàng buông tay ra, nụ cười sâu hơn, ngón tay đi tới đi lui trên mặt Nghi Nhân, “Tối nay, tiếp gia ngủ!”

Nghi Nhân đẩy tay hắn ra, kiêu ngạo của bản thân không cho phép nàng ta tiếp tục lấy lòng Thần Hoàng. Nghi Nhân không nói gì, xoay người bước đi. Thần Hoàng không cản, chỉ nói với bóng lưng của nàng ta, “Xấu hổ gì chứ! Nếu muốn gả cho ta, tiếp ta ngủ là chuyện sớm hay muộn thôi!”

“Rầm” đáp lại hắn, là tiếp sập cửa.

Thần Hoàng ngừng cười, đôi mắt trở nên tàn nhẫn thô bạo như loài sói.

“Chủ nhân.” sau lưng Thần Hoàng là một tiểu cô nương xinh xắn, tuổi khoảng mười bốn mười lăm, tóc chải hai sừng nhìn rất đáng yêu, gương mặt ngây thơ. Trên vai tiểu cô nương có một con bướm màu nâu đỏ, thỉnh thoảng đập cánh vài cái.

Thần Hoàng không quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm, “Giao cho ngươi.”

“Vâng!” Phượng Nhi cười một tiếng, nhìn con bướm trên vai nói, “Vương Điệp, tiếp theo nhờ ngươi đó!” Phượng Nhi nhẹ nhàng gỡ con bướm kia ra, ném nó lên trên. Con bướm giang cánh, bay quanh Thần Hoàng một vòng, sau đó bay thẳng ra cửa.

“Hi hi, chủ nhân, hãy chờ tin tốt của Phượng Nhi!” chỉ trong chớp mắt, Phượng Nhi đã lướt ra cửa, đuổi theo con bướm kia.

Thần Hoàng đi ra ngoài. Bên ngoài đã có một đoàn người chờ từ lâu, đi đầu là Lãnh Tàng Tâm.

“Hãy phát tín hiệu thông báo tên kia.”

“Vâng.” Lãnh Tàng Tâm lập tức lấy ra một cây pháo hoa, ném lên trời. Trong đêm tối, pháo hoa lung linh rất bắt mắt.

Ngay sau đó, cách không xa, cũng xuất hiện một luồng pháo hoa như tiếp lời.

Tiếp tục, luồng thứ ba, thứ tư……pháo hoa từ nhiều hướng tỏa sáng hơn phân nửa bầu trời đêm.

“Vương gia, là tín hiệu của thái tử!”

Ngoài thành, Phi Ưng thấy pháo hoa đột nhiên xuất hiện trên trời, vội vàng bẩm báo.

Dạ Vô Hàm đang mặc áo giáp ngồi trên con ngựa to, phía sau hắn là ba vạn tướng sĩ, và rất nhiều người mặc áo xám.

A Tinh tiến lên, “Hàm Vương, xin cho chúng ta làm quân tiên phong!”

Dạ Vô Hàm nhìn lướt qua hắn, gật đầu, “Được, bổn vương lệnh cho ngươi làm tiên phong, dẫn theo một ngàn quân!”

“Vâng!”

A Tinh lập tức dẫn một ngàn quân chạy đi. Sau đó, Dạ Vô Hàm ra lệnh cho đại quân theo sau.

Nghi Nhân dùng khinh công, lượn quanh thành hơn nửa vòng, cuối cùng mới dừng lại phủ Cảnh Vương. Trên cửa, giấy niêm phong bay phất phơ, mấy thủ vệ do Dạ Vô Hàm phái tới đang ngáp liên tục. Nghi Nhân thừa lúc mấy thủ vệ không để ý,nhún người nhanh chóng nhảy vào.

Bên trong, Trương Tam, Đức Tử và Mãn Ngân đã chờ từ sớm, thấy Nghi Nhân, vội cung kính cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Thế chủ.”

“Ừ,” Nghi Nhân không ngừng bước, tiếp tục đi vào trong, “Sau lưng ta có một cái đuôi đáng ghét, xử lý sạch sẽ đi!”

“Tuân lệnh.” Đức Tử và Mãn Ngân nhảy ra ngoài. Trương Tam tiến lên, áy náy nói, “Thế chủ, vẫn chưa tìm được quyển tăng phổ kia.”

Nghi Nhân hơi ngừng lại, “Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngươi sao?”

Trương Tam đáp, “Cảnh Vương không tin tưởng bất kỳ ai, kể cả Diêu Ngọc.”

“Chúng ta vất vả lắm mới khiến cho Dạ Vô Hàm bắt hắn, nếu vẫn không tìm ra, Quỷ Diện Tăng không có được thuốc giải, bọn chúng sẽ tìm cách cứu Dạ Mặc Cảnh! Đến lúc đó xem như chúng ta phí công vô ích!”

“Thuộc hạ hiểu!”

Bởi vì Cảnh Vương bị nhốt vào thiên lao, bọn người làm thì bị mang đi thẩm vấn, bây giờ Cảnh Vương phủ đã trở thành một tòa nhà trống. Ai cũng không ngờ, Nghi Nhân và thuộc hạ của nàng ta sẽ ở đây.

Nghi Nhân xuyên qua phòng khách, đi thẳng đến phòng ngủ của Dạ Mặc Cảnh, sau đó đẩy một mảnh đá trên mặt đất ra, nhận lấy cây đuốc do Trương Tam đưa, đi xuống.

Đó là một căn phòng bằng đá, bên trong khá thoải mái. Dạ Mặc Cảnh là một kẻ hết sức cẩn thận, lúc nào cũng để lại một con đường lui cho mình, căn phòng này chính là để dành lúc nguy hiểm sẽ dùng. Nếu không nhờ Trương Tam đi theo hắn rất lâu, cũng không thể biết được nơi này.

Nghi Nhân cắm cây đuốc lên tường, căn phòng lập tức sáng lên. Trong góc phòng, có một người đang bị xích.

Nghi Nhân nhìn qua chén cơm còn nguyên trên đất, lắc đầu nói, “Sao không ăn cơm? Muốn tuyệt thực hả?”

“Hừ…… Hừ hừ.” Người kia hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn mập mạp, đã gầy mất một vòng lớn, hiện tại dường như có thể thấy cả xương.

“Ngươi cần gì phải hành hạ ta như vậy?” giọng Phong Linh khàn khàn, trên cổ nàng có một sợi dây xích, da xung quanh sợi xích bị mài ra máu, nàng chỉ động một tí, cũng khiến vết máu rõ thêm.

“Xin lỗi, nếu không do ngươi muốn chạy trốn, ta cũng sẽ không dùng xích xích ngươi thế này.” Nghi Nhân ngồi đối diện Phong Linh, rồi bỗng nhiên điểm huyệt nàng, kẹp chặt miệng nàng ép nàng mở miệng, lấy chén cơm đã bị thiu lên, trực tiếp đổ vào miệng nàng. Phong Linh bị sặc, muốn ho lại ho không được, nén đến mức mặc đỏ bừng.

“Tự sát là biểu hiện vô dụng nhất.” Nghi Nhân thản nhiên nói, xong buông chén xuống, giải huyệt cho Phong Linh, sau đó móc khăn tay ra lau tay, rồi ném bỏ.

“Khụ……” Phong Linh ho khan, thứ cơm thiu đó khiến nàng muốn nôn, rồi lại nôn không được, khó chịu muốn chết.

Nghi Nhân nhìn nàng, đột nhiên nói, “Người nam nhân kia, rất đặc biệt!”

Biết Nghi Nhân đang nói Thần Hoàng, Phong Linh vội ngẩng đầu lên.

Nghi Nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, “Ta bắt đầu thưởng thức hắn rồi đó! Trước giờ không có một nam nhân nào có thể trở thành đối thủ của ta, hắn là người đầu tiên!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất