Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 225

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 225

Trong khách sạn, kể từ sau khi mấy người Phong Linh rời khỏi thì nơi đây như thiếu mất một luồng sinh khí.

Tiểu nhị ngáp một cái, định đóng cửa thì lại bị một cánh tay cản lại. Sau đó đưa ra một thỏi bạc, “Đêm nay ta bao”.

Đêm xuống, trăng nhô cao.

Trong đại sảnh, một nam tử áo trắng ngồi một mình, nhẹ nhàng nâng chén uống rượu. Một đôi mắt tà khí sáng ngời khác thường.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hắn nhướn mày, không liên tiếng nhưng cửa vẫn tự động đẩy ra. Nhìn thấy người tới, đôi mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm hắn, điều chỉnh tư thế ngồi.

“Ngươi dám một mình tới chỗ này, không tệ”.

Nghi Nhân lẳng lặng đi tới, ngồi vào đối diện hắn, nàng ta mặc nam trang có vẻ lạnh lùng bức người, nhưng lại nhìn đặc biệt thanh nhã.

“Thái tử ở đây chờ lâu như vậy, nếu ta không xuất hiện chẳng phải sẽ cô phụ sự thịnh tình của ngài sao?”

“Ha ha”, Thần Hoàng nhếch môi cười, nhướn mày, ôm cánh tay, ung dung liếc nhìn nàng ta, “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Trong phạm vi mà ta còn nhẫn nại được thì mau nói. Nếu không đừng trách ta mất hứng sẽ huyết tẩy phiên bang của các ngươi”.

“Lấy muội muội ta”. Nghi Nhân lẳng lặng nói, cho dù thấy gương mặt rét lạnh của Thần Hoàng, nàng ta vẫn không đổi sắc.

Thần Hoàng chớp mắt, “Ngươi lặp lại lần nữa”.

“Lấy muội muội ta”.

Bỗng nhiên, mỗi đạo hàn quang lóe lên, mũi kiếm đã dí trên cổ nàng ta. Nghi Nhân nhìn một chút, lấy tay nhẹ nhàng đẩy ra, cười khẽ, không kiêu ngạo không tự ti nói, “Nếu ta có thể cướp người dưới mắt các ngươi thì ta cũng sẽ không sợ cái này”.

Thần Hoàng nhếch môi, cười khẽ, “Muốn ta cưới muội muội ngươi? Ha ha, đúng là một chủ ý hay của Thế chủ. Chỉ tiếc, nữ nhân của ta trong tương lai sẽ chỉ mang họ của ta, tuyệt đối sẽ không trở thành hoàng hậu!”.

Nghi Nhân sợ run lên, sắc mặt biến hóa, “Ngươi có ý gì?”.

“Rất đơn giản, ta sẽ không cần ngôi vị hoàng đế, cũng sẽ không trở thành hoàng đế. Cho nên mộng đẹp thế chủ muốn lệnh muội làm hoàng hậu có lẽ nên làm từ người khác”.

“Hả? Cái đó thì có gì khó”. Nghi Nhân khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo không hốt hoảng, “Tam Nương còn chờ thái tử đi cứu nàng đấy”.

Nghe nói đến Tam Nương, trên mặt Thần Hoàng hiện ra vẻ hung ác quyết liệt, “Ta hận nhất người khác uy hiếρ ta, đặc biệt là dùng cái gì đó mà ta yêu mến nhất!”.

Nghi Nhân nhún vai, giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, ta không rảnh đi trông nom xem thái tử để ý cái gì. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi có cưới muội muội của ta hay không!”.

Thần Hoàng đột nhiên cười, ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt khó lường, tràn đầy sự huyền bí mà người ta đoán không ra, “Trừ Tam Nương ra, ta sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào. Bao gồm cả muội muội xấu xí của ngươi!”.

“Hả? Thái tử không sợ ta sẽ giết Phong Tam Nương?”.

“Nếu ngươi hại nàng rơi một sợ tóc thì ta sẽ giết mười người của ngươi! Hại nàng chảy một giọt máu thì ta sẽ giết trăm người của ngươi!”. Ngay sau đó, hắn đá lông nheo với nàng ta, ánh mắt thì âm chí tựa như đao, “So về độ hung ác thì ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”.

“Được”, Nghi Nhân gật đầu, “Vậy thì chúng ta thử một lần là được”. Hắn đứng dậy, “Ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết nàng bởi vì ta tin là ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đó ta chờ ngươi tới cầu xin ta”. Nói xong, nàng ta xoay người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì Thần Hoàng đã lướt đến, một tay nắm chặt lấy cổ nàng ta, nhấc lên.

“Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi trở về?”.

Nghi Nhân bị bóp cổ mặt cũng không đổi sắc, tỉnh táo móc từ trong ngực ra một dải tóc, đưa ra.

Thần Hoàng vừa nhìn thì nóng nảy giống như dã thú, “Đáng chết! Các ngươi dám cắt tóc của nàng?! Nữ nhân kia dáng dấp đã không xinh đẹp, vóc người cũng không tốt, cả người chỉ có mái tóc là bắt mắt nhất! Ngươi dám cắt nó! Ta giết chết ngươi!”.

Nghi Nhân vận nội lực, đánh ra một chưởng. Thần Hoàng mặt mày rét lạnh, nghiêng người tránh ra, với khoảng cách này, Nghi Nhân đã ra khỏi khách sạn, “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Suy nghĩ một ngày, ta cắt một đầu ngón tay của nàng, mười ngày thì mười ngón. Nếu ngươi chịu được thì ngươi cứ suy nghĩ lâu một chút”. Nói xong hắn xoay người nhảy lên nóc nhà.

Thần Hoàng đề khí đuổi theo, đuổi theo đến vài ngóc ngách thì không thấy nàng ta đâu. Thần Hoàng ảo não đạp vào nóc nhà dưới chân, ngươi ở phía dưới cả kinh, lăn từ trên giường xuống, “Có trộm! Có trộm!”.

Thần Hoàng nhìn chằm chằm vào nơi nàng ta biến mất, đứng quỷ mị tại chỗ. Hắn không ngờ võ công của Nghi Nhân lại cao như vậy! Đã dám đến gặp hắn thì “hắn ta” đã đoán chừng được là hắn (Thần Hoàng) không bắt được “hắn ta” (Nghi Nhân)! Đáng chết!

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần thì Nghi Nhân đi từ trong bóng tối ra, nhìn nam nhân còn đang kêu to kia, lạnh lùng nói, “Câm miệng!”.

“Ngươi —— ngươi —— ngươi là ai? Ngươi tiến vào từ lúc nào? A, ta biết rồi, ngươi cũng cái người trên nóc nhà là đồng đảng đúng không? Có ai không —— người đâu, tới bắt trộm………….”.

Nghi Nhân đánh một quyền vào sống mũi người kia, không thèm nhìn hắn máu mũi phun trào, xoay người bỏ đi.

Ở trong mật thất tối tăm không có ánh mặt trời, Phong Linh nằm trên mặt đất, bụng đói đến nỗi nàng không có một chút hơi sức nào. Trong lòng nàng mắng, mấy cái người này quá thiếu đạo đức rồi, mặc dù không trói nàng, nhưng lại sợ nàng chạy nên một ngày bọn hắn chỉ cho nàng uống một chén cháo! Nàng nguyền rủa từng người một đi ra cửa đều dẫm vào vỏ dưa hấu!

“Két”.

Cửa bị đẩy ra, nàng gắng sức ngẩng đầu lên, thấy Nghi Nhân thì con mắt cũng tái đi nhưng rất nhanh nàng đã dùng giọng nói trào phúng, “Thế nào? Côn đồ có đồng ý với ngươi sao?”.

Nghi Nhân ngồi đối diện với nàng, mắt lạnh nhìn nàng, “Hắn tình nguyện để ngươi bị ta hành hạ cũng không chịu cứu ngươi, thì ra hắn cũng không yêu ngươi đến như vậy!”.

“Ha ha”, Phong Linh không còn hơi sức cười, nàng tựa vào tường ngồi dậy. “Ngươi có muốn đánh cuộc với ta không? Nếu như ta chết thì hắn sẽ dùng mạng của tất cả mọi người ở phiên bang chôn cất cùng ta!”. Thấy Nghi Nhân chau mày thì nàng cười chắc chắn. “Nếu như nghe được tin ta bị bắt mà đại loạn, nam nhân mà ta nhìn trúng không dễ chịu như vậy đâu!”.

Nghi Nhân cũng không tức giận, gật đầu một cái, “Không sai, ta tán thành, hắn thật sự không phải người bình thường. Chỉ là cuối cùng hắn cũng sẽ phải thỏa hiệp với ta”.

Không nói tiếp, nàng ta rời đi. Phong Linh rống về phía cái cửa bị đóng, “Các ngươi hẹp hòi thế? Cho ta thêm một cái bánh bao thì sẽ chết à?”.

Cửa đóng sập lại.

Tất cả ngụy trang lập tức biến mất. Người Phong Linh nhũn như con chi chi nằm xuống, trong miệng thì lầm bầm, “Xú nam nhân, ngốc như heo, chàng mà không đến cứu ta thì ta chết đói cho chàng xem”.

“Ọc ọc” bụng nàng lại kêu, Phong Linh một tay ôm bụng, hít sâu một hơi. “Không được tức giận, không được tức giận, tức giận sẽ tốn calo. Bình tĩnh, bình tĩnh…….”.

Bốn phương là một màu đen, không nhìn rõ bên ngoài là ban đêm hay ban ngày.

Lúc này cửa bị đẩy ra, Đức Tử bưng một bát cháo đi tới, tức giận để trước mặt nàng, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh nên bát cháo vơi đi một nửa. Phong Linh nhìn chằm chằm mấy hạt gạo ít ỏi, nàng không nhịn được nữa mắng, “Ngươi không cẩn thận được một chút à? Mấy hạt gạo này không đến được bụng ta là bọn họ sẽ đau lòng đấy, sẽ đau lòng đấy! Ngươi có biết hay không? Có biết không?”.

Đức Tử liếc nàng một cái, nói, “Nữ nhân điên”. Sau đó hắn xoay người, đóng sập cửa lại.

Phong Linh run tay nâng một nửa bát cháo, nhẹ nhàng đưa tới miệng uống một hớp. Vị cháo rất nhạt, dường như là không có vị gì, kém rất xa so với cháo vây cá của Vấn Xuân làm. Trong đôi mắt nàng dần tụ hơi nước, nàng lại uống thêm một hớp, nỗ lực nở nụ cười, “Oa, ăn thật ngon! Đây mới là mỹ vị nhân gian!”. Sau đó nàng lại uống thêm một hớp, “Ừ, ừ, ừ, thật không tệ, ăn đồ ngon thế này thì ba ngày không ăn cơm ta cũng không thấy đói”.

Dần dần, bát cháo cũng thấy đáy.

“Ọc ọc”, bụng nàng vẫn réo không ngừng.

Nhìn cái chén không, nước mắt nàng rơi xuống. Nàng vô lực thả chén cháo trên đất, lui thân nằm trong góc, mắt mở to, mặc cho nước mắt rơi đầy cả khuôn mặt.

*……….*

Cả đêm không ngủ.

Trời còn chưa sáng, Thần Hoàng đã đi tới Tàng Tâm lâu.

“Chủ nhân”. Lãnh Tàng Tâm cung kính nói, “Ngài tới đây là vì?”.

“Bộp”, Thần Hoàng quăng cho nàng một bức họa, “Để các cô nương cầm cái này đi trên đường cái………”.

Đầu đường náo nhiệt đến nỗi vây kín nước chảy cũng không lọt.

Một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy, cầm bức họa của Nghi Nhân, không ngừng khóc lóc kể lể, “Ai da, đúng là táng tận lương tâm! Người này bảo là muốn cầm tiền làm ăn, tương lai kiếm tiền chuộc thân cho tỷ muội chúng ta, kết quả hắn cầm bạc mà tỷ muội chúng ta khổ cực để dành, dẫn theo nữ nhân khác bỏ đi!………”.

Bốn phía nổi lên tiếng nghị luận, “Tại sao lại có nam nhân như vậy! Nhìn dáng dấp thì là người, vậy àm cả tiền của kỹ nữ cũng lừa gạt!”.

“Đúng là, hắn không sợ gặp báo ứng sao?”.

Mấy nữ nhân khóc lóc than thở xong, khẩn cầu mọi người đi tìm người này, giúp tỷ muội các nàng trả thù. Có người cung cấp tin tức, tất cả đến Tàng Tâm lâu đều được miễn! Nghe đến đây, tất cả đều sôi trào, tất cả cầm bức họa của Nghi Nhân, ghi vào trong đầu, cho dù hóa thành tro cũng phải bắt hắn tới!

Tổng đàn của Xích Diễm bang.

Địch Cuồng ngồi trên ghế bang chủ, cầm bức họa của Nghi Nhân ném ra, “Tìm người này, không tiếc bất cứ giá nào!”.

“Vâng!”.

Đại trạch.

Bảo Bảo đứng ở cửa, phía sau là hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ, bên cạnh là hai tượng đá kỳ lạ. Dưới bậc thang có ít nhất 180 người, người nào cũng đều bất phàm, vả lại tuổi cũng từ 50 trở lên. Mặc dù đều đã là ông nội của người khác nhưng tất cả đều cung kính với Bảo Bảo.

Bảo Bảo chỉnh mũ da trên đầu, tiến lên trước, nói. “Con biết rõ tuổi con còn nhỏ, nên con làm được minh chủ là do các bác các thúc thương yêu con. Con không biết rõ trong thiếu lâm có bao nhiêu môn phái, là Vân Từ phương trượng của Thiếu Lâm Tự đã dạy cho con”.

Vân Từ phương trượng vận áo cà sa, cười từ ái, “A di đà phật”.

Bảo Bảo lại nhìn về phía nam nhân trung niên có làn da ngăm đen, dáng dấp mập lùn, “Ban đầu có người không phục con, mắng con là tiểu tử không hiểu chuyện, là Đà Dầu thúc thúc trưởng phái Không Động đã giúp con dạy dỗ bọn họ”.

Đà Đầu lớn giọng nói, “Lão tử không quen nhìn những người đó! Tiểu minh chủ, ngươi đừng sợ, ai không phục ngươi, lão tử cho hắn nếm Thiết đà đầu!”.

“Trường Sơn đại ca của Côn Luân phái dạy đệ xử lý bang phái phân tranh, Lý Thọ thúc thúc phái Thanh Thành làm quân sư cho con…. những thứ này con đều nhớ”. Bảo Bảo nói xong, đôi mắt đỏ lên, “Hôm nay, con muốn xin mọi người giúp con một tay, cứu lấy nương…. Có một tên xấu xa là Nghi Nhân đã bắt nương đi, võ công của Nghi Nhân cao cường, chúng con đánh không lại. Cho nên lần này nương rất nguy hiểm….. Nương rất ngốc, không biết bảo vệ mình, bây giờ người còn trở nên mập mạp, con sợ nương sẽ bị người ta khi dễ…….”. Nó lau nước mắt, nâng đôi mắt to tròn, “con biết mọi người đều có việc bận rộn, cũng biết không nên dùng thân phận Minh chủ ép mọi người giúp con… Nhưng là, con rất lo lắng cho nương…….”.

“Ai da, tiểu minh chủ đừng khóc!”. Thiết Đà Đầu nóng nảy, hét lớn một tiếng, “Chuyện này cứ để ta lo, người khác không đi thì một mình ta đi!”.

Trường Sơn và Lý Thọ đều gật đầu, “Không sai, Minh chủ đã là Minh chủ được chúng ta thừa nhận, chuyện của Minh chủ chính là chuyện của chúng ta!”.

Vân Từ phương trượng đi tới, sờ đầu Bảo Bảo. “Minh chủ không phải lo lắng, đám người lão nạp tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!”. Ông xoay người lại, đứng bên cạnh Bảo Bảo, giọng nói hùng hậu mạnh mẽ, “Hiện tại, làm phiền các vị chưởng môn tìm cái kẻ Nghi Nhân này! Chúng ta cần phải cứu được nương của Minh chủ!”.

“Không thành vấn đề!”.

Mọi người đều cầm bức họa của Phong Linh, lập tức tản ra hành động.

Lúc đó, mặc kệ là ngõ lớn ngõ nhỏ, hay là hắc đạo bạch đạo trên giang hồ, toàn bộ đều được phát động tìm người.

Hoàng cung, Thanh Nhạc cung.

A Tinh trợn to mắt nhìn chằm chằm cái hộp, ở trong đó đựng một ngón tay đầm máu.

“Cái gì?”. Âm thanh Thần Hoàng truyền đến. Hắn xoay người, đôi tay ở sau lưng đóng nắp cái hộp lại. “A, không có gì, chỉ là quà tặng một vị đại thần đưa tới, muốn mời thái tử đến phủ hắn dự tiệc, bị thuộc hạ cự tuyệt!”.

Thần Hoàng meo mắt, bước qua vài bước, nhìn thấy đoạn chỉ thì toàn thân chấn động, hắn nắm cái hộp, gầm lên, “Đáng chết, Nghi Nhân! Ta muốn giết ngươi!”.

A Tinh vội vàng, “Chủ nhân, hiện tại tuyệt đối không thể……..”.

Không đợi hắn khuyên, Thần Hoàng đột nhiên yên lặng, nhìn chằm chằm cái hộp đựng đầu ngón tay, chân mày nhíu lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ném cái hộp lên trên bàn, dường như đã dùng hết hơi sức toàn thân, giọng nói mệt mỏi, “Đây không phải là ngón tay của nàng”.

“A?”. A Tinh chớp mắt, “Chủ nhân, làm sao biết?”.

Thần Hoàng vuốt vuốt mi tâm, “Ngón tay rất chỉnh tề, không phải nàng. Nàng rất lười, bình thường việc cắt móng tay cũng lười. Ngươi nghĩ xem, bị mất tích mấy ngày nay mà Nghi Nhân sẽ nhàn nhã đến không có gì cắt giúp nàng?”.

A tinh cũng yên lòng.

Thần Hoàng dường như mất hồn đi ra ngoài cửa.

Lần đầu, Nghi Nhân dùng ngón tay giả, có thể nói đó chỉ là cảnh cáo. Nếu vậy, lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Hắn không thể tiếp tục đợi kế hoạch. Cảm giác trái tim như ngừng đập giống vừa rồi, hắn không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất