Phong Linh sốt ruột, “Nói nhảm! Có gì thì nói nhanh lên!”
“Lần đầu tiên ta theo phụ vương đi săn thú, đã cứu một người đang hấp hối trong sông, ngươi nói ngươi tên là Nhiếρ Tố Tố, ngoại trừ cái tên này, ngươi không còn nhớ gì nữa cả. Sau đó, ta dẫn ngươi về hành cung, từ đó ngươi trở thành nha hoàn của ta. Mặc dù người rất mập, nhưng lại rất lương thiện dịu dàng, và xem ta như người thân. Cho nên, ta cũng kể bí mật của mình cho ngươi.”
Phong Linh bật thốt lên, “Bí mật kia chính là, thật ra ngươi là nữ?”
Nghi Nhân nói tiếp, “Đất đai chỗ ta cằn cỗi, dân chúng rất khổ sở, mà tất cả bạc đều dùng để nuôi quân, nên cuộc sống càng thêm khó khăn. Ta muốn thay đổi tình hình này, chỉ có thể dựa vào sức của bản thân. Sau, ta nghĩ ra một kế hoạch, đó chính là lợi dụng sự mê tín của Dạ Hồng Thiên, để trở thành hoàng hậu của Dạ Hồng Thiên! Từng bước một đứng đầu Minh Tịch, sau đó sẽ dời các con dân đến nơi này.”
Tới đây, cuối cùng Phong Linh đã hiểu, “Nói như vậy, lão hòa thượng kia cũng là do các ngươi sắp xếp? Nhưng sao rốt cuộc lại thành Nhiếρ Tố Tố rồi?”
Một tầm mắt lạnh lẽo đủ để đông chết người bắn về phía nàng, “Đúng vậy, kế hoạch ta tính toán tỉ mỉ từng bước, cuối cùng, sao lại thành Nhiếρ Tố Tố chứ?”
Nghe ra là Nhiếρ Tố Tố đã giở trò gì đó, Phong Linh biết khôn không dám hỏi nữa.
“Trước đó một ngày, chúng ta vừa mới bàn bàn xong, lúc ra khỏi thư phòng, thì bắt gặp ngươi đang đứng ở cửa, ngươi nói, ngươi tới dâng trà, nhưng trà kia……đã lạnh từ sớm.” Giọng Nghi Nhân càng thêm lạnh, “Đêm đó, uống xong chén canh ngươi nấu cho ta, ta đã ngủ suốt đến khi mặt trời lên cao. Sau khi tỉnh lại, bọn họ nói cho ta, đêm qua ngươi đã được Dạ Hồng Thiên mang về hoàng cung……. Bởi vì, có người nói, ngươi có tướng làm hoàng hậu!”
Giờ Phong Linh đã hiểu toàn bộ. Rõ ràng Nhiếρ Tố Tố này muốn thoát cảnh nghèo, mới nói dối! Khiến kế hoạch làm giàu đất nước của người ta bị thất bại, nàng nghe thôi cũng thấy hận thay, chứ nói chi là Nghi Nhân! Nhưng vấn đề là, đó là chuyện Nhiếρ Tố Tố làm, không liên quan chút gì tới Phong Tam Nương nàng cả!
“Việc đó, thế chủ à, ta nghĩ ta cần phải giải thích, ta……”
“Giải thích cái gì? Định nói cho ta biết, việc đó không phải là ý của ngươi, ngươi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, khi tỉnh lại thì đã ở hoàng cung rồi, hơn nữa còn trở thành Hàm vương phi mà người người đều ghen tỵ, phải không?”
Phong Linh hít vào một hơi, “Ngài đúng là thần, làm sao ngài biết ta muốn nói vậy chứ?”
“Ha ha,” Nghi Nhân cười nhạt, “Lúc này mới giống phản ứng nên có của một Nhiếρ Tố Tố ham mê hư vinh!”
“………..”
Phong Linh câm lặng, bây giờ có nói gì đi nữa cũng chẳng ích gì.
“Hàm vương phi…… Thái tử phi…….” Nghi Nhân tiếp tục cười nhạt, “Tố Tố, ngươi rất lợi hại, ta muốn biết, ngươi làm thế nào mà có thể bắt được trái tim của hai người nam nhân này? Đổi lại là ta, cũng không nhất định có được bản lĩnh như vậy!”
Phong Linh liếc Nghi Nhân một cái, “Ngươi cảm thấy, đây là việc rất đáng để tự hào? Ngươi chỉ thấy ta là Hàm vương phi và thái tử phi, mà không thấy cuộc sống khó khăn của một nữ nhân béo như ta khi có thêm một đứa con! Mặc dù, ta không biết Nhiếρ Tố Tố trước kia là thế nào, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, những thứ này không phải là điều ta muốn! Cái gì mà có tướng làm hoàng hậu, cái gì mà vương phi, thái tử phi, ai thích thì làm đi, ta không cần!”
Nghi Nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt dần cứng lại, “Sau khi tính kế cướp đi hết thảy của ta, lại không thèm để ý chút nào muốn bố thí cho người khác?” Nghi Nhân đứng lên, đi tới trước mặt Phong Linh, tròng mắt đen tối, “Sáu năm trước, chuyện tốt bị ngươi phá hư hết, vậy, giờ ngươi phụ trách khiến chuyện tốt thành công đi!”
Phong Linh cảnh giác nhìn chằm chằm Nghi Nhân, “Có ý gì?”
“Ta muốn làm hoàng hậu!” Nghi Nhân nói.
“Vậy thì ngươi đi làm đi, Dạ Hồng Thiên mặc dù hơi lớn tuổi chút, nhưng vẫn còn rất khỏe…….”
“Ngươi không hiểu ý của ta?” Nghi Nhân tiếp tục đến gần Phong Linh, “Ta muốn gả cho Dạ Tàn Nguyệt!”
Phong Linh im lặng ba giây, sau đó nhếch môi, cười lạnh, “Nữ nhân muốn gả cho hắn rất nhiều, không chỉ một mình ngươi, để cho hắn chịu cưới ngươi, mới tính là có bản lĩnh!”
Nghi Nhân gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Đúng, một nam nhân cao ngạo cuồng vọng, bá đạo như vậy, muốn có được hắn, quả không dễ! Cho nên, ta mới cần ngươi giúp!”
“Không bàn nữa!” Phong Linh nhìn Nghi Nhân như đang nhìn một đứa ngốc, “Ngươi xác định ngươi không tìm lộn người chứ?”
Nghi Nhân bình tĩnh nói, “Ta biết chắc ngươi sẽ từ chối.”
“Cho nên?”
“Cho nên, ngày nào ngươi còn từ chối, thì ngày đó đừng nghĩ sẽ được rời đi. Từ chối một năm thì ở chỗ này một năm. Đến khi nào ngươi đồng ý mới thôi. Chẳng qua, ta nghĩ đến lúc đó, sợ rằng Dạ Tàn Nguyệt cũng đã sớm không nhớ nỗi Phong Tam Nương là ai nữa rồi, sẽ có một nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn!”
Phong Linh liếc Nghi Nhân một cái, “Ta khuyên ngươi, tốt nhất hãy thả ta ra trước khi hắn nổi điên lên, đừng nói ngươi nhốt ta ở cái nơi tối tăm này, cho dù là địa ngục hắn cũng sẽ tìm đến. Muốn gả cho hắn, trước hết hãy thử hiểu rõ người nam nhân giống như ác ma này đã. Đây là lời khuyên ta cho ngươi,” Phong Linh cười cười với Nghi Nhân, “Miễn phí!”
Nghi Nhân không lên tiếng, xoay người, “Ta sẽ cho người cởi trói cho ngươi.”
Phong Linh cười lạnh, “Đa tạ.”
“Không cần, ta không phải kẻ thích ngược đãi.”
Dạ Vô Hàm bắt Cảnh Vương, vua và dân chúng chấn động. Chỉ trong một đêm, đã có tin ba quan viên chết bất ngờ trong nhà, mặc dù chỉ là quan lục phẩm, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ việc này có ý gì. Trong thời gian ngắn, người người đều thấy lo lắng, lần lượt dâng tấu chương, mong hoàng thượng thả Cảnh Vương. Thậm chí, trực tiếp nói Hàm Vương đang cố ý giá họa, thật ra là có âm mưu hiểm ác, cần nghiêm trị.
Hoàng cung. Trong Ngự Thư Phòng.
Vẻ mặt Dạ Hồng Thiên cực kỳ khó coi, “Tại sao lại làm vậy?”
Đối diện, Dạ Vô Hàm thản nhiên nói, “Hắn cấu kết với Nghi Nhân, không phải phụ hoàng không biết.”
Dạ Hồng Thiên tiếp, “Bởi vì vậy, hay là vì hắn bắt Phong Tam Nương?”
“Phụ hoàng, chọc nhiều người tức giận là nhi thần, tất cả tội lỗi, nhi thần sẽ gánh hết. Cho dù là Cảnh Vương thúc, nhi thần cũng tuyệt đối không thả!”
Dạ Hồng Thiên vỗ bàn, “Ngươi biết rõ trong tay hắn có Quỷ Diện Tăng! Ngươi lấy cái gì gánh?”
Dạ Vô Hàm vẫn trấn định, “Phụ hoàng, chuyện này ngài không cần quan tâm, cứ giao cho nhi thần và thái tử là được.”
“Tàn Nguyệt?” sắc mặt Dạ Hồng Thiên thay đổi liên tục, “Rốt cuộc hai ngươi muốn làm gì?”