Nhân vật: Bảo Bảo, Phong Linh.
Đạo cụ: Lu nước.
Trong chum nước thỉnh thoảng truyền đến âm thanh “ừng ực ừng ực”.
(Ốc: *ngơ ngác* đây là tiếng uống nước thì phải)
“Ừng ực………;%#@”. (Tiểu tử thối, không phải con nói trong này nước không nhiều sao?).
“Ừng ực………;^&*#!”. (Làm ơn đi nương, nương suy nghĩ một chút đi được không? Không nhiều nước nhưng khi nương ngồi vào thì thành đầy chứ sao).
“……….”. (Tam Tự Kinh).
“………..”. (im lặng).
Bỗng chốc cửa bị đẩy ra.
Hai mẹ con chấn động toàn thân, cẩn thân che mũi.
Tiếng bước chân chậm rãi đi về phía này.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tiếng gì đó. Bước chân đột nhiên dừng lại sau đó xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Nắp lu nước hé ra lộ ra hai cặp mắt.
Phong Linh tặc lưỡi, cười một tiếng: “Con trai, hắn đi rồi”.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, hai người cả kinh, Bảo Bảo nghiêm túc nhíu lông mày: “Xem ra là hắn đã dẫn kẻ thù của hắn tới”.
Phong Linh sửng sốt: “Người nào? Đến cứu chúng ta chăng?”. Không biết tại sao nàng lại muốn đó là Dạ Vô Hàm cái tên thích giả bộ tiêu sái.
Nàng kinh sợ, vội vàng đem suy nghĩ đáng đánh đòn này vứt ra khỏi đầu.
Dần dần tiếng đánh nhau cũng ngừng lại.
Cửa phòng bếp lại bị đẩy ra, hai mẹ con lại chìm xuống bế khí.
Tiếng bước chân ung dung đi tới phía bên này, dừng trước lu nước rồi đi tới đi lui trong phòng bếp.
Phong Linh nắm chặt mũi, che miệng, kìm nén đến đỏ mặt tía tai. Trong lòng đang mắng cái tên khốn khiếρ nào đang ở bên ngoài? Nếu phát hiện ra mẹ con nàng thì nói một tiếng, không có việc gì đi tới đi lui phòng bếp làm gì?
“A —— nhịn không nổi nữa rồi”.
Bảo Bảo quăng nắp lu nước, thân thể nho nhỏ chỉ lộ ra cái đầu, thở hổn hển.
Nghe thấy con trai lên tiếng, Phong Linh cũng từ trong nước chui ra, nhìn thấy khuôn amwjt nhàn tản của người trước mặt thì suýt nữa tức điên: “Dạ Vô Hàm, ngài có thể có chút lương tâm không? Thấy mẹ con chúng ta chuo trong lu nước rất buồn cười à?”.
Dạ Vô Hàm mặc một bộ đồ màu tím, lộ ra một chút tự nhiên tiêu sái. Hắn chắp hai tay ra sau lưng, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười, ung dung liếc nhìn nàng: “Đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng à?”.
“Ân nhân?”. “Bạch…bạch”. Phong Linh bước ra khỏi lu nước, lau nước trên mặt sau đó ôm lấy Bảo Bảo đang ướt sũng đứng trước mặt hắn: “Làm ơn, ngài nghĩ ta ngu ngốc sao? Vì sao sát thủ lại tìm đến chúng ta chứ? Không phải vì Hàm Vương ngài hay sao?”.
Dạ Vô Hàm cười một tiếng: “Về vấn đề này thì ngươi nên hỏi hắn”.
Nghiêng người, Phi Ưng áp Tả Thanh Hàn lên.
“Sát thủ tiên sinh?”. Phong Linh nhéo nhéo lông mày nhìn sắc mặt không đổi của Tả Thanh Hàn đột nhiên có chút đồng tình. Nói cho cùng thì người ta cũng chưa từng động đến mẹ con họ, còn đối xử với hai mẹ con cũng không tệ. Bây giờ lại rơi vào tay Dạ Vô Hàm, thật là làm cho người ta áy náy.
Liếc nhìn sự biến hóa nhỏ trên mặt nàng, Dạ Vô Hàm nhíu mày: “Sao, ngươi đau lòng à?”. Nụ cười trên mặt bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
Phong Linh trợn mắt, đúng là một người khó hiểu.
Lúc này Bảo Bảo cũng đã thở được (O.O), nó nhìn Dạ Vô Hàm, yếu ớt nói: “Có thể thả sát thủ thúc thúc không?”.
Lời nói ra làm mọi người ngớ ra, kể cả Tả Thanh Hàn.
“Vì sao?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, hắn bắt đầu hoài nghi cứu hai mẹ con nhà này là đúng hay không?
“Sát thủ thúc thúc không phải là người xấu”. Bảo Bảo lẳng lặng nói: “Tuy hắn bắt cóc Bảo Bảo và nương nhưng đối với hai mẹ con Bảo Bảo tốt lắm. Vừa rồi lúc hắn đến phòng bếp rõ ràng đã phát hiện ra mẹ con, cũng biết bên ngoài có nguy hiểm nên đã khép cửa phòng bếp lại…….. Bây giờ Bảo Bảo mới suy nghĩ ra, không phải hắn đến giết Bảo Bảo và nương, mà là…”. Bảo Bảo dừng lại, nhìn về phía Tả Thanh Hàn: “Đang bảo vệ Bảo Bảo và nương”.