Đột nhiên xe ngựa dừng lại. Phong Linh suýt nữa thì lăn ra ngoài.
“Sao thế?”. Nàng vừa vén rèm lên thì một thanh đao sáng loáng đặt trước mặt.
“Pháp Hạ!”. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn. “Ngươi làm gì thế?”.
Sắc mặt Pháp Hạ không thay đổi, gác đao lên cổ nàng. “Xuống”.
Nàng mơ hồ, kịch bản bị đổi à?
Nàng xuống xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén, nàng ép mình phải tỉnh táo. “Pháp Hạ, ngươi làm sao vậy?”.
Pháp Hạ không trả lời mà ngước mặt lên nhìn một người khác. “Không ngờ lại bị ngươi phát hiện”.
Nghe ra là còn một người, Phong Linh vội vàng nghiêng đầu, khi nàng nhìn thấy hắn thì kich động rơi nước mắt. “Dạ Tàn Nguyệt……….”.
Thần Hoàng đứng trước xe ngựa, mặc dù gương mặt sát khí nhưng vẫn không hề hao tổn đến vẻ đẹp của hắn. Ánh mắt lạnh lùng tàn độc đe dọa nhìn Pháp Hạ. “Ngươi cũng là mặt quỷ tăng?”.
Pháp Hạ cúi đầu. “Xin lỗi, ta là thân bất do kỷ. Ta nhất đinh phải mang Phong Tam Nương đi”.
Thần Hoàng cười nhạo một tiếng. “Ngươi có bản lĩnh đó sao?”.
Pháp Hạ đưa đao lại gần vài phân, Thần Hoàng nhíu mày một cái, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng. “Ngươi dám lưu lại trên người nàng một vết thương xem!”.
Ánh mắt Pháp Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi. “Ta biết rõ sự lợi hại của ngươi, dù sao cũng chết, ra không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng mà chuyện ta làm không hề liên quan đến sư phụ ta, ông ấy không biết gì cả!”.
Phong Linh giãy giãy cái cổ cứng ngắc, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt mà con tin nên có. “Pháp Hạ, nếu như có việc gì khó thì hãy nói ra xem mọi người có thể giải quyết giúp ngươi không? Làm người xấu vừa nguy hiểm lại không được chết tử tế, làm sao cứ phải để bản thân thấy áy náy?”.
Pháp Hạ lắc đầu, “Tam Nương, xin lỗi, đây cũng không phải là ý của ta?”.
Phong Linh không hiểu: “Vậy thì tại sao?”.
Thần Hoàng cười lạnh. “Cảnh Vương thúc từ nhiều năm trước đã bồi dưỡng mặt quỷ tăng, mỗi mặt quỷ tăng sẽ bị cho ăn một loại độc dược, định kỳ, Cảnh Vương thúc sẽ cho họ thuốc giải. Đây mới chính là nguyên nhân mà các mặt quỷ tăng trung thành”.
Phong Linh nhìn Pháp Hạ, không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi như vậy giãy giụa mình muốn sống như thế nào. Mặt quỷ tăng đúng là tổ chức gián điệp và ám sát, rốt cuộc bọn họ còn ở bên cạnh bao nhiêu người nữa đây?
Con mắt Thần Hoàng run lên. “Pháp Hạ, ngươi tu hành bên cạnh Cố thần y chính là tìm cơ hội để chế biến ra thuốc giải sao?”.
Pháp Hạ không phủ nhận. “Đáng tiếc, trước khi tìm được thuốc giải ta nhất định phải nghe theo lệnh của Cảnh Vương. Bao gồm cả việc mang Phong Tam Nương đi”.
Thần Hoàng nghiến răng, tiến tới gần mấy bước. “Được, nếu bây giờ ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”.
Sắc mặt Pháp Hạ không đổi.
“Đợi đã nào!”. Phong Linh nóng nảy, mặc kệ đao vẫn đang gác trên cổ, nghiêng đầu sang ánh mắt phức tạp nhìn Pháp Hạ. “Pháp Hạ, người sống ở trên đời này, mỗi sinh mệnh đều rất đáng quý, tại sao ngươi không tự cho mình một cơ hội?”.
Pháp Hạ quay mặt đi, cả người khẽ run.
Thần Hoàng chau mày, trong lòng hắn biết nàng không có bản lĩnh gì nhưng bản tính kich động người khác thì rất giỏi. Hắn rũ con mắt, lệ khí dần thu lại, không để ý nói. “Theo tính khí của Cố thần y, nếu như hắn biết thì nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa. Hơn nữa hình như ngươi tìm lộn người rồi”. Rồi hắn chỉ vào nàng.
Pháp Hạ sững sờ. “Có ý gì?”.
“Cố lão là thần y nhưng nếu bàn về việc giải độc thì không ai theo kịp độc môn!”.
Phong Linh búng tay một cái. “Đúng vậy! Cái đêm ta bị trúng độc của Dạ Mặc Cảnh, cái tình chú gì của độc môn đó! Cuối cùng Hồng Ngọc vẫn lấy được thuốc giải! Nếu như vậy, chúng ta để Hồng Ngọc nghĩ biện pháp, nhất định là muội ấy có thể làm được!”. Nàng vui mừng cầm tay Pháp Hạ. “Pháp Hạ, ngươi hãy tin tưởng ta! Để ta giúp ngươi, được không?”.
“Ngươi……..”. Pháp Hạ nhìn nàng, đao trong tay rơi xuống đất.
Chưa từng có ai nói với hắn sẽ giúp hắn sống tiếp……
Hắn đột nhiên cười, chậm rãi gật đầu.
“A, tuyệt vời!”. Phong Linh mừng rỡ nắm lấy tay Thần Hoàng. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi cũng sẽ giúp hắn đúng không?”.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, Thần Hoàng tức giận hừ một tiếng quay người bước đi.
Phong Linh đuổi theo. “Này! Là bằng hữu, ngươi không thể không có nghĩa khí như vây!”.
“Nàng đã nghe qua cường phỉ sẽ biết nghĩa khí à?”.
“Ha ha, người khác thì ta không biết nhưng Thần Hoàng thì có đó!”.
Thần Hoàng đi chậm lại, ngoái đầu nhìn nàng nhíu mày. “Thật sao? Ở trong lòng nàng ta thật sự là người chính nghĩa như vậy?”.
Thấy hẵn đã mềm lòng, Phong Linh cố gắng nói. “Đâu chỉ chính nghĩa không thôi, ở trong lòng ta ngươi có một vị trí không nhỏ đâu!”.
Hắn biết rõ là nàng cố ý nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái. Hắn nở nụ cười, xoa cằm nói. “Thật sao?”.
“Ta thề!”. Phong Linh giơ tay phải lên, vẻ mặt thành khẩn, rất chân chó nịnh bợ hắn. “Thật thật, ngươi là thái tử, ta làm sao dám lừa gạt ngươi!”.
Tính trẻ con của Thần Hoàng được thỏa mãn, hắn nói. “Được rồi, gọi tiểu tử kia đến đây!”.
Phong Linh vội vàng kéo Pháp Hạ, Thần Hoàng quay đầu lại. “Vốn là chắc chắn ngươi sẽ bị gãy tay gãy chân nhưng mà nể mặt nữ nhân của ta nên chuyện này coi như xong”.
Nữ nhân nhà ta………
Phong Linh run rẩy chân mày, hắn có thể ác hơn nữa không?
Vì Pháp Hạ, nàng nhịn!
Pháp Hạ vẫn như cũ, không kiêu ngạo không tự ti, không vì mình phản bội mà xấu hổ. Không biết hai người nói cái gì, giọng nói đè nén cực thấp. Phong Linh tiến tới. “Này, các ngươi đang nói cái gì thế?”.
Thần Hoàng dùng ngón tay ủn đầu nàng ra, vỗ vai Pháp Hạ. “Sau này nhờ ngươi”.
“Ừ”. Pháp Hạ gật đầu.
“Thôi đi, không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe!”. Phong Linh ngồi vào trong xe ngựa. “Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm”.
Khi ba người trở về núi Yên Hà thì cũng đã là buổi trưa.
Vừa nhìn thấy Thần Hoàng, Dạ Lạc Dao vội vàng tiến lên đón, ôm chặt lấy hắn. “Nguyệt, huynh đi đâu vậy? Muội đợi huynh cả đêm…..”.
Thần Hoàng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phong Linh. Nàng trợn mắt, không nói tiếng nào, đi vào đóng cửa “rầm” một tiếng.
Hắn cười, có lẽ nàng đã thông suốt rồi.
Dạ Lạc Dao ngẩng đầu lên. “Thương thế của huynh sao rồi? Còn đau không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do muội không tốt, cầu xin huynh, đừng giận muội nữa được không?”.
Thần Hoàng thu hồi tầm mắt, ánh mắt lành lạnh. “Ngày mai ta sẽ trở về kinh thành”.
“Ừ, muội chuẩn bị đồ rồi cùng trở về với huynh!”.
“Không, ngươi ở lại đây, thân thể của ngươi còn chưa chữa khỏi, không thể xuống núi”.
Dạ Lạc Dao ngẩn người. “Huynh…. chẳng lẽ huynh đưa nàng ta đi, để một mình ta ở đây?”.