Tả Thanh Hàn đưa đũa cho hai mẹ con, hai người vẫn cau mày, không chịu động đũa. Con ngươi lạnh lùng, chậm rãi nâng lên nhìn hai người, hít sâu một hơi: “Nói đi”.
Hắn biết, hai mẹ con họ đang cố gắng chịu đựng.
Hắn vừa nói xong lời này, hai mẹ con tỉnh táo hẳn.
“Sát thủ thúc thúc, dù sao người ta cũng phải phát triển chiều cao nha”. Bảo Bảo chỉ vào một ít đồ vàng vàng đen đen trên bàn, vẻ mặt chán ghét nói: “Đây là cái gì vậy? Vừa đen lại vừa cứng, ăn vào không phát triển được đâu!”.
Phong Linh cũng không khách khí, miệng cong lên: “Tại sao không có trứng gà? Không có trừng gà thì thôi, có cháo kiều mạch cũng được, không thì ít nhất cũng phải có bánh bao hấp bơ chứ!”.
Phong Linh còn chưa nói hết Bảo Bảo đã chen vào: “Ai! Người ta không ăn mỳ đâu! Sát thủ thúc thúc ngược đãi trẻ con!”.
Phong Linh tiếp tục giáo du͙c: “Bữa sáng quan trọng như thế nào, là một sát thủ ngươi phải biết chứ? Nếu như không ăn sáng thì trong quá trình ngươi thi hành nhiệm vụ có thể bị tụt huyết áp mà hôn mê, thể lực cạn kiệt, vân vân….! Ngươi nghĩ mà xem, bởi vì không ăn sáng cho nên người các ngươi nên giết thì không giết, ngược lại mình lại bị giết, như thế có đáng không?”.
“Không được, không cần, người ta sẽ không ăn những thứ này!”.
“Cho nên ta mới nói………!”.
Tả Thanh Hàn đứng lên, hai tay nắm chặt thành quả đấm, đốt ngón tay phát ra tiếng “răng rắc răng rắc” đáng sợ, hai vai run rẩy như đang đè nén cái gì đó.
Phong Linh và Bảo Bảo sửng sốt, nháy mắt trong phòng im lặng…
Yên tĩnh đáng sợ.
Hình như có thể nghe thấy tiếng tim đập có quy luật của cả ba người.
Ba giây sau.
“Ôi trời, ngươi đừng có giả trang khốc, vô dụng thôi. Ta nói là sự thật, một ngày bắt đầu phải phụ thuộc vào sáng sớm, nên bữa sáng rất quan trọng……..”.
“Sát thủ thúc thúc chỉ biết dọa người, người ta mới không cần những thứ này đâu, người ta muốn ăn trứng gà, người ta muốn ăn bánh bao hấp, người ta muốn ăn…….”.
Hai mẹ con lảm nhảm ầm ỹ không ngừng, gân xanh bắt đầu nổi đầu trên tránh Tả Thanh Hàn…
Từ từ buông nắm đấm ra, hắn yên lặng xoay người.
“A, sát thủ tiên sinh, ngươi đi đâu vậy? Ngươi còn phải trông chúng ta mà? Ngươi đừng có đi, chúng ta còn chưa được ăn sáng”.
“Sát thủ thúc thúc, người đừng đi”.
Hắn ngừng lại, khẽ nghiêng đầu: “Ta, đi mua trứng gà, bánh bao hấp và, cháo, kiều, mạch”. Mỗi một chữ hắn đều nhấn mạnh.
Hai người không hẹn mà rùng mình.
Sau khi hắn đi, Bảo Bảo nhảy từ trên giường xuống, cởi dây trói chân cho mẹ. Phong Linh nhíu mày, khẩn trương hỏi: “Con trai, không phải con nói là không chạy trốn sao?”.
“Đúng vậy”. Bảo Bảo gật đầu.
“Phong Linh không hiểu: “Vậy chúng ta đuổi hắn đi làm chi?”.
Bảo Bảo ngẩng đầu: “Con nói là không trốn đi, nhưng cũng không nói là chúng ta sẽ chạy trối chết”.
Phong Linh trợn tròn hai mắt, không hiểu con trai đang nói gì, chạy trốn và chạy trối chết có gì khác nhau sao.
Bảo Bảo không có thời gian bi ai cho chỉ số thông minh của nương, sau khi cởi dây trói liền kéo tay nương, vừa chạy vừa nói: “Mặc dù con đoán là tên nam nhân ngu ngốc kia sẽ đến cứu chúng ta nhưng lỡ như hắn đến muộn hoặc bị người khác ngăn cản thì làm sao? Con là nam tử hán duy nhất trong nhà, con có trách nhiệm phải bảo vệ nương”.
Nó đưa nương đến phòng bếp, chỉ vào hai cái lu nước to nói: “Chúng ta có thể trốn trong cái lu đó! Hắn trở lại phát hiện không thấy chúng ta sẽ chạy ra ngoài đuổi theo chúng ta trước, đến lúc đó chúng ta sẽ trốn đi!”.
Phong Linh vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con trai hôn một cái: “Con trai, quả nhiên không uổng công nương sinh ra con! Con được di truyền trí thông minh của nương!”.
“……………”.