“Nếu như còn gọi nàng là nha đầu béo thì ta sẽ đốt y quán của ông”. Thần Hoàng nhàn nhạt cảnh cáo.
Cặp mắt Cố thần y sáng lên như vừa phát hiện được vùng đất mới. “Tiểu tử, ta còn chưa thấy ngươi bảo vệ ai như vậy đâu”. Sau đó ông quay đầu lại nhìn Phong Linh đang ngủ say, nói vào trọng tâm. “Nha đầu này so với Lạc Dao, đúng là một cái trên trời và một dưới đất”.
Thấy Thần Hoàng trừng mắt, Cố thần y vội vàng trấn an. “Được rồi, được rồi, nàng chính là một đóa hoa! Người gặp người thích! Được chưa?”.
Thần Hoàng thỏa mãn gật đầu. “Ừ, vậy cũng không sai biệt lắm”.
Cố thần y suýt nữa bật cười. “Xem ra sức quyến rũ của nha đầu này không nhỏ đâu, có thể mê hoặc ngươi thành như vậy không hề dễ dàng!”.
Cố thần y xử lý tốt vết thương của Thần Hoàng, quét mắt nhìn Phong Linh một vòng, không để ý nói. “Thể chất của nha đầu này có điểm quái dị”.
Thần Hoàng ngẩn ra, nhíu mày hỏi. “Cái này có liên quan đến việc nàng béo lên mà không giải thích được sao?”.
Cố thần y xoay người, mặt mũi hòa ái dễ gần. “Còn ngươi, biết quy củ của lão đầu ta rồi, nếu như đón nhận thỉnh cầu của ngươi thì ta sẽ không xem bệnh cho người thứ hai ở bên cạnh ngươi”. Ông cười xảo trá một tiếng. “Ngươi muốn cứu Lạc Dao nha đầu hay là muốn chữa cho nàng thì chính ngươi chọn”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm vào ông, hai mắt đỏ lên. “Cố lão, không phải là ông còn tức giận chuyện lần trước sao?”.
Cố thần y vô tội nói. “Lần trước? Chuyện gì? Ta lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt. Ha ha, ngươi yên tâm, nha đầu này bây giờ chỉ có mập thôi, chỉ cần ngươi không ghét bỏ nàng thì chuyện này đâu có sao?”.
Thần Hoàng liếc nhìn bộ dạng cười gian của ông, cắn răng gật đầu. “Được”. Hắn không nói thêm, ôm Phong Linh đi.
Phong Linh mơ mơ màng màng mở mắt. “Sao rồi?”.
“Không có việc gì”. Hắn mỉm cười. “Nàng ngủ đi”.
“Ừm”.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu nhưng Phong Linh cảm thấy đã hồi phục được một chút thể lực, nếu không phải trên cánh tay còn quấn băng thì nàng cũng quên mình mới bị thương. Như vậy có thể thấy được thuốc này không phải thần kỳ bình thường.
“Nàng tỉnh rồi à?”. Thần Hoàng bưng khay tới, bỏ trên bàn. Phong Linh ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì vội vàng xuống giường, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhưng tay phải lại không tiện gắp đồ, tay trái nắm đũa những không thể nào gắp được, nàng gấp đến độ toát hết mồ hôi.
Thần Hoàng mị hoặc cười một tiếng, ngồi xuống đối diện, gắp một miếng thịt kho đảo qua một vòng trước mặt nàng, Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trợn tròn.
“Có muốn ta đút cho nàng ăn không?”. Hắn hỏi.
Phong Linh vội vàng lắc đầu. “Tự ta có thể làm”. Nói xong nàng lại thử gắp đồ ăn, thật vất vả nàng mới gắp được một miếng thịt, nhưng còn chưa đưa nó vào trong miệng thì miếng thịt đã rơi xuống bàn. Nàng ảo não để đũa xuống. “Không ăn nữa, ta đói chết là được rồi”.
Nàng vừa định đứng dậy thì Thần Hoàng ấn nàng ngồi xuống. “Được rồi, vậy thì ta sẽ chịu thiệt một chút, hầu hạ nha hoàn nhà ngươi”.
“Ngươi……….”. Mặt Phong Linh không tự chủ đỏ lên. “Không, không cần, ngươi cầm giúp ta cái muỗng đến đây là được rồi. Ta có thể….. Umh…”. Một miếng thịt nhét vào trong miệng của nàng, cản lại lời nói của nàng.
Thần Hoàng cười hài lòng, nghiêng đầu nhìn bộ dạng phình miệng. Phong Linh bị hắn nhìn đến nỗi hoảng hốt, nàng vội vàng cúi đầu, tùy tiện tìm đề tài nói chuyện. “Này, Lạc Dao cô nương….. ngươi đã làm gì nàng rồi?”.
Thần Hoàng rũ mày xuống. “Nàng ta sẽ không động đến ngươi được nữa”.
“Thật sao?”. Phong Linh hoài nghi, sau đó bĩu môi hỏi. “Ngươi đã trừng phạt nàng ta chưa?”.
Thần Hoàng gật đầu.
Phong Linh hưng phấn hỏi. “Ngươi đánh nàng ta hả?”.
Thần Hoàng lắc đầu.
Sự hưng phấn giảm một nửa. “Mắng nàng ta rồi hả?”.
Hắn vẫn lắc đầu.
Phong Linh nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh một tiếng. “Ta biết ngay mà! Nữ nhân mềm mại như hoa như ngọc như thế, làm sao ngươi có thể bỏ được! Coi như ta xui xẻo, bị chó dại cắn”.
Hắn cười như không cười nhìn chằm chằm nàng. “Không phải là nàng đang ghen đó chứ?”.
“Ta? Ghen? Ha ha ha! Chuyện cười”. Giọng Phong Linh lớn hơn rất nhiều. “Ta chỉ là một nha hoàn mà cũng có thể ăn dấm sao?”.
“Vậy thì tốt”. Thần Hoàng đứng đắn gật đầu, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo. “Ngươi cũng đừng thích ta, ta đã có người trong lòng rồi”.
Phong Linh sửng sốt một chút, sau đó khinh thường nhìn hắn. “Ngươi có thể tự luyến đến mức độ này đúng là không dễ dàng”.
Nàng yên lặng ăn những đồ hắn gắp đưa đến miệng, câu nói “đã có người mình thích” như ấn nút lặp lại, không ngừng vang lên bên tai nàng.
Đến lúc chén đĩa trên bàn thấy đáy thì Thần Hoàng mới dừng lại, thả đũa xuống. Hắn nhìn chằm chằm Phong Linh béo, một tay đỡ đầu, ung dung nói. “Nàng rời nhà lâu như vậy, không thấy nhớ nhà sao? Có lúc nào muốn trở về không?”.
Phong Linh rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì. “Tự ta có tính toán”.
“Tính toán gì?”.
“Ai da, có tính toán là có ý định rồi”.
“Nàng đang sợ cái gì? Sợ bọn họ cười nàng hay sợ bọn họ đồng tình với nàng?”. Thần Hoàng một lời nói trúng tim đen, sắc mặt Phong Linh biến đổi, nàng cắn môi. “Đó là chuyện của ta, không cần ngươi lo lắng!”.
“Nếu như nàng vẫn còn mập thì nàng sẽ tránh họ cả đời sao?”.
“Đủ rồi”.
“Người ghét bỏ ngươi nhất, không phải người khác mà là chính ngươi!”.
Phong Linh vọt đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi có tư cách gì đánh giác cuộc sống người khác như thế? Đúng, ta tự ti, ta không có dũng khí! Ta sợ ánh mắt đồng tình của bọn họ, sợ bọn họ về sau đều cẩn thận chăm sóc ta! Ngươi hài lòng chưa?”.
Gào xong nàng bỏ chạy ra ngoài, chạy đến trong sân, nước mắt rơi đầy mặt. Trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh lúc ở kinh thành, tất cả đều là bóng dáng Bảo Bảo, chỉ cần nghĩ đến con là lòng nàng lại đau. Đã nhiều năm qua bọn họ chưa từng tách ra bao giờ. Mấy ngày mà tựa như mấy thế kỷ, nàng nhớ con trai, nàng muốn trở về, nhưng………
Haizz, nàng đúng là người nhu nhược.
Ban đêm, núi Yên Hà gió lạnh phơ phất, nàng rùng mình một cái.
Không hề báo động trước, nàng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, moojg cánh tay có lực ôm chặt lấy nàng, kéo nàng thật chặt về phía hắn.
Cho dù không quay đầu lại nàng cũng biết là ai.
“Ngươi……….”.
“Không cần ghét mình, nàng không biết là có rất nhiều người yêu nàng sao?”.
Trái tim Phong Linh run lên, đáy lòng nàng nhẹ nhàng giãn ra. Nàng cúi đầu. “Ngươi đã biết ta là ai từ lâu đúng không?”.
“Ha ha, diễn trò như thế về sau không cần chơi. Cho dù nàng hóa thành tro, ta cũng sẽ nhận ra nàng”. Hắn cười khẽ, xoay người nàng lại, nhìn nàng. “Phong Tam Nương, sự tùy hứng của nàng chấm dứt được rồi”.