Dạ Lạc Dao khinh bỉ liếc nàng một cái, tiến lên khoác tay Thần Hoàng, “Nguyệt, chúng ta vào thôi!”
Thần Hoàng rũ mắt xuống, ánh mắt tà ác làm người ta vừa nhìn thấy đã không yên lòng, hắn ngồi xổm xuống, mỉm cười, “Nằm một hồi rồi tới phòng ta, ta có rất nhiều việc cho ngươi làm.” nói xong hắn thong thả đi vào với Dạ Lạc Dao.
Phong Linh nhìn trời xanh trên đầu, nghĩ, thật không ngờ ở Tây Vực lại có một nơi xinh đẹp thế này. Ngay sau đó, nàng cười khinh thường, hai người kia thật biết chọn nơi!
Đột nhiên có bóng người trên đỉnh đầu, nàng vội vàng đứng dậy, trước mặt là một thiếu niên bốc thuốc mặc áo màu trắng, chỉ khoảng 17 18, khuôn mặt thanh tú, nhìn như tiểu cô nương, “Là Thủy cô nương phải không? Xin mời đi theo ta, ta dẫn cô nương tới phòng!” Thiếu niên rất lễ độ, không vì vẻ ngoài của nàng mà lộ ra bất kỳ khinh miệt nào.
“Vâng! Cám ơn!” Phong Linh rất có thiện cảm với thiếu niên, lập tức nở nụ cười.
Phòng của nàng ở gần vách núi phía sau, tầm nhìn rộng rãi, nàng vừa thấy đã thích.
Thiếu niên bưng nước trà cho nàng, nói, “Thủy cô nương, ta kêu Pháp Hạ, có chuyện gì có thể tới tìm ta.”
“Pháp Hạ?! Tên nghe lạ quá!”
“Đây là tên một loại thuốc, sư phụ đặt cho ta.”
“Ồ ra vậy! Cảm ơn Pháp Hạ!”
“Đừng khách sáo, Thủy cô nương nghỉ ngơi một lúc đi!”
Pháp Hạ vừa ra khỏi phòng, Phong Linh liền lập tức phóng lên giường trúc, làm giường trúc kêu ‘kẽo cà kẽo kẹt’.
Mặc dù gặp phải người mình không muốn gặp nhất, nhưng may mắn là hắn không nhận ra mình, còn tìm được một chỗ thư thái như vậy. Chỉ cần mình cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì.
Nàng thoải mái nằm tréo chân, ngâm nga một khúc hát, “Còn nhớ lúc bắt đầu em không thể thích ứng với hoàn cảnh rối ren và ồn ào đó, một cô gái từ trấn nhỏ lên thành thị, khi em cô đơn nhất anh ở bên cạnh làm bạn, an ủi và khích lệ em………”
“Thủy, Băng, Nguyệt!”
Phong Linh nghe thấy tiếng kêu, nàng ngẩn ra, ngó ngó, thì ra Thần Hoàng đang tựa bên giường trúc, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phong Linh bò dậy, “Thiếu gia, ngài có gì sai bảo?”
“Đi theo ta!”
“Vâng!” Phong Linh xuống giường, nhìn bóng lưng của hắn, hung hăng giơ nắm đấm lên.
Chế độ nô lệ độc ác!
Tới phòng mình, Thần Hoàng lôi ra một đống quần áo từ trong tủ, ném tất cả cho nàng, “Tắm.”
Phong Linh chật vật ôm, “Nhiều như vậy?”
Hắn ngoái đầu lại, nhíu mày, “Ta thích một canh giờ đổi một bộ! Sao, có ý kiến?”
“Không ạ!” nàng đáp một tiếng, rồi ôm đồ ra cửa.
Nàng đi tìm Pháp Hạ hỏi chỗ con suối xong, trực tiếp xách bồn ra bờ sông.
“Đánh chết ngươi, đồ hồ ly! Một canh giờ thay một bộ?! Muốn tắm cho tróc da luôn hả?” Phong Linh xem quần áo là hắn, cầm gậy ra sức đánh vào cho hả giận.
Nàng vất vả tắm rửa thay đồ xong, vừa về tới nhà trúc định nghỉ ngơi thì lại bị Pháp Hạ gọi tới phòng Thần Hoàng. Thần Hoàng đang nằm sấp trên giường, chỉ chỉ vào vai hắn, “Bóp vai.”
Nàng hối hận! Thật sự hối hận! Biết thế này nàng tình nguyện bị vô tù, cũng không đi theo hắn! Người này tuyệt đối có bản lĩnh hành hạ làm người ta phát điên!
Phong Linh miễn cưỡng bước tới giường, đặt bàn tay mập mạp lên lưng hắn, đột nhiên nàng ngẩn ra, da hắn rất mịn cứ như da con nít. Phong Linh nở nụ cười gian, nàng cố tình tăng thêm lực, khiến vai hắn nhanh chóng đỏ rực lên.
Thần Hoàng khẽ nhíu mày, liếc nàng, sau đó chỉ chỉ lưng, “Đấm lưng.”
Phong Linh đảo mắt, cười nói, “Thiếu gia, đấm lưng lực rất nhẹ, không bằng để ta đạp lưng cho ngài, bảo đảm sau khi đạp xong, ngài sẽ cảm thấy thoải mái toàn thân, hì hì, ngài có muốn thử không ạ?”
Thần Hoàng cười khẽ, “Được.”
Phong Linh nở nụ cười âm hiểm, cởi giày ra, chầm chậm bò lên giường, oán thầm trong bụng, đây là tự ngươi muốn, bị gãy xương cũng đừng có mà đổ thừa ta!
Khi nàng đạp lên, mày bỗng nhíu lại, chân nàng tựa như đang giẫm trên đá tảng, cứng đến mức phát đau.
Thần Hoàng còn phối hợp rên một tiếng, “Ừ, quả thật rất thoải mái!”
“…….Hay là đấm đi!”
Nàng ngồi xuống người hắn, vung bàn tay mập mạp lên, cái có cái không đập xuống.
“Thiếu gia…”
“Hả?”
“Số tiền ta thiếu ngài, làm công ba ngày là đủ trả đúng không!”
“Ai nói?”
Phong Linh nóng nảy nói, “Vậy phải bao lâu?”
Thần Hoàng nghiêng người, tay chống đầu, thản nhiên thả ra hai chữ, “ Ba năm.”
“Mẹ kiếp, rõ ràng ta thiếu ngươi chỉ 1 lượng 7 tiền, để ngươi nô dịch ba ngày còn chưa đủ?! Muốn lừa người à? Lão nương không làm!” Phong Linh tức giận nhảy xuống giường muốn đi, nhưng còn chưa tới cửa, đã thấy một bóng người thoáng qua mặt.
Thần Hoàng quyến rũ đứng tựa vào cửa, “Ngươi nghĩ chỗ này là chỗ nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Đi cũng được, nhưng phải để lại ít thứ!”
“Thứ gì?” Phong Linh lùi về sau một bước nhìn hắn cảnh giác.
Hắn cười khẽ, “Một phần thân thể của ngươi!”
Phong Linh nháy nháy mắt, “Một phần thân thể ta?! Ví dụ như?”
“Ha ha, như cánh tay, chân. Không thì lỗ mũi, hay mắt gì đó cũng được.”
Hắn càng nói, sắc mặt Phong Linh càng trắng, “Cho ngươi móng tay của ta được không?”
Thần Hoàng cười gằn, tới gần nàng, khiến Phong Linh sợ tới mức lùi dần về sau, “Vậy thì cả ngón tay cũng phải để lại!”
Nàng rất muốn mắng to, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi được lắm, rất giỏi bắt nạt nữ nhân phải không? Nhưng mà, dù tức, nàng cũng không có dũng khí nói cho hắn sự thật.
Nàng nhụt chí, cùi gằm đầu, “Không chơi hù người! Nha hoàn thì nha hoàn………” nàng vừa nói vừa nghĩ thầm, cứ chịu đựng trước mấy ngày, sau đó sẽ kiếm cơ hội bỏ đi.
Thần Hoàng hài lòng cười, véo gò má nàng, “Ngoan! Giờ đấm chân cho ta. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có thừa dịp mà sàm sỡ ta!”
Phong Linh ngẩn đầu nhìn trời.
Ông trời thấy không, yêu nghiệt này đang làm hại nhân gian đó, sao ngài còn không mau tới bắt hắn đi?!