Dạ Lạc Dao cười duyên, kéo tay hắn làm nũng. “Nguyệt, huynh đưa muội đi dạo được không? Mấy ngày nay chỉ ở đây muội buồn lắm rồi”.
“Cố thần y cho muội ra ngoài sao?”.
Dạ Lạc Dao nháy nháy mắt. “Chỉ đi lần này thôi, có được không? Muội thật sự rất muốn ra ngoài………”.
Thần Hoàng rũ mi, nhắm mắt nói. “Được rồi”.
“Ha ha, muội biết là huynh đối với muội tốt nhất mà”.
Gần một tháng ở núi Yên Hà, nụ cười trên mặt nàng càng ngày càng nhiều, giống như bọn họ trở lại vài năm về trước, chỉ có hai người làm bạn với nhau, ngoài nhau ra không có ai cả. Nếu như thời gian thật sự có thể dừng lại thì cho dù nàng chết lập tức cũng đáng giá.
*…………*
Phong Linh ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nàng cố gắng không để mình mất khống chế.
“Đây là đâu?”.
Địch Cuồng rất đàng hoàng nói. “Tây Vực”.
Phong Linh gật đầu. “Ta biết rõ”. Gương mặt béo tròn lại nhìn về phía hắn, trên gương mặt hiện lên sự lo lắng, nàng chỉ ngủ nhiều một chút thôi, tại sao lúc tỉnh dậy đã ở Tây Vực rồi?”.
“Ngươi có thể nói tại sao ta chỉ muốn đi nghỉ để giải tỏa tâm trạng lại chạy đến một nơi xa xôi như thế này không?”.
Địch Cuồng vuốt vuốt mái tóc, khuôn mặt nam tính sức quyến rũ nở nụ cười. “Nơi này có gì không tốt? Phong cảnh tốt, khí hậu tốt, người cũng tốt, mấy ngày nữa là trung thu rồi, ở đây sẽ rất náo nhiệt đấy!”.
“Phong, cảnh, tốt! Khí, hậu, tốt!”. Phong Linh nặn từng chữ từ kẽ răng, nhìn xung quanh một vòng, gió cuốn mù mịt, trời đất tối tăm, người đi trên đường bọc kín mình như cái xác ướp, có người bị gió thổi lảo đảo như sắp ngã.
Tuy nói đây là lần thứ hai nàng đến nơi này nhưng nàng vẫn không thể nào thích ứng được với loại thời tiết ác nghiệt này. Nhưng dù sao người cũng đã đến đây rồi, có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Nàng dừng lại suy nghĩ một chút, ở đây xa như vậy nàng cũng không lo lắng bọn Vô Hàm sẽ tìm tới.
Nàng ngước mắt, khó chịu nói. “Được rồi, ngươi đưa ta đến đây là được, ngươi về đi”.
“Như vậy sao được?”. Địch Cuồng vội vàng lắc đầu. “Nữ nhân nhà ta đã nói rồi, nhất định ta phải bảo vệ lão đại an toàn. Ta không đi!”.
“An toàn?”. Phong Linh nhìn mình từ trên xuống dưới. “Ngươi nghĩ rằng bây giờ ta sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao?”.
Địch Cuồng vẫn lắc đầu.“Không được, không được, ta tuyệt đối không thể để lão đại ở đây một mình được”.
“Lời nói của ta không dùng được phải không? Được rồi, về sau ngươi đừng gọi ta là lão đại nữa, ta không có bản lãnh đó, không có khả năng mang được tiểu đệ như ngươi”.
Địch Cuồng thấy Phong Linh giận thật thì khổ sở nói. “Nhưng một mình lão đại…………”.
Phong Linh đi tới, vỗ vỗ bờ vai hắn. “Yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt! Ta mập thành như này còn không đi tìm cái chết chứng tỏ ra còn rất yêu cái mạng nhỏ của mình!”.
Địch Cuồng vẫn đứng tại chỗ, không đi.
“Như vậy đi, bảy ngày sau ngươi đến đón ta”. Phong Linh tiến tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói. “Lúc ta ở Tàng Tâm lâu thấy không ít người nhớ thương Tàng Tâm đâu, ngươi không trở về, cẩn thận……….”.
“Cái gì?”. Địch Cuồng tức giận sùi bọt mép. “Hóa ra là như vậy! Không trách được nàng ấy muốn đuổi ta đến nơi xa như vậy, nhìn xem ta trở về có giáo huấn nàng không?”.
“Đúng đúng đúng, ngươi nhanh trở về một chút, dạy dỗ một chút có thể nhưng đừng để đổ máu đấy!”.
Địch Cuồng vẫn chưa yên lòng. “Lão đại, nếu không ta để lại hai người cho ngươi…….”.
“Ôi dào, đừng lôi thôi rầy rà, đi nhanh lên! Không nhanh lên, Tàng Tâm có thể bị người khác đoạt đi đấy!”.
“Ừm, lão đại, ngươi phải bảo trọng, bảy ngày sau ta tới đón ngươi!”. Địch Cuồng quay người lên ngựa, hét lớn một tiếng, quay về đường cũ chạy như điên làm cho đất cát bat mù mịt, Phong Linh bị sặc ho khụ khụ.
Nàng xoay người lại, bốn phía đều là cảnh vật xa lạ. Nàng di chuyển cơ thể mập mạp, đi tới một cửa hàng quần áo. “Lão bản có thể cho ta một cái áo khoác chắn gió được không?”.
Lão bản ngó ngó rồi lắc đầu một cái. “Xin lỗi, ở chỗ chúng ta không có cỡ lớn như vậy”.
Phong Linh ảo não đi ra, nàng phải đi đến ba nhà mới có thể tìm được, vừa hay lão bản của cửa hàng đó cũng là người mập mạp, cố ý làm vài bộ để dùng nên nàng mới mua được. Phong Linh âm thầm thề, sau này nhất định phải mở một cửa hàng độc quyền dành cho người mập.
Mặc vào chiếc áo khoác, nàng nhìn xa xôi sau đó mới nhìn lại xung quan. Cũng may do ở đây thời tiết kém nên mọi người ra đường đều bận rộn chuyện của mình, không ai rảnh rỗi nhìn Phong Linh cho nên nàng đi bộ trên đường cũng thoải mái, tự do tự tại.
“Cho 3 xuất sủi cảo hấp, hai chén mì thịt bò, năm quả trứng luộc và một ấm trà”.
Phong Linh vào trong một quán rượu nhỏ, khí khái gọi một bàn lớn thức ăn. Đây cũng không phải là kinh thành, việc gì nàng phải để ý đến ánh mắt của người khác.
Tiểu nhị đưa đồ tới, lắc đầu. “Chưa bao giờ gặp được nữ nhân nào ăn nhiều như vậy”.
Khách khứa ở bốn phía đều nhìn về bên này, thấy Phong Linh mở miệng cắn một miếng bánh bao hấp mà tất cả đều trợn to hai mắt, chiếc đũa cứng ngắc trong tay.
“Trời…. trời ơi, ngươi nhìn nữ nhân bên kia xem”.
“Ăn nhiều như vậy thì còn ai dám cưới?”.
“chậc chậc chậc, nuôi nàng không bằng nuôi heo còn hơn, giết heo còn có thể đổi tiền”.
Những tiếng nghị luận không khách khí vang lên truyền vào trong tai phong linh, nàng im lặng, tức giận ăn hai miếng bánh bao. Nàng mập là chuyện của nàng, liên quan gì đến bọn họ? Từng người một há mồm to như vậy, không sợ cát bay vào miệng à.
Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe ngựa dừng lại. Từ trên xe một nam tử tuyệt đẹp đi xuống, chỉ nhìn cũng đủ mê hoặc. Hắn vươn tay, thận trọng đỡ một nữ tử. Đứng bên trong bão cát, có chút lóa mắt, mặc dù nàng ấy chỉ che nửa mặt nhưng lại rất xinh đẹp, giống như tuấn nam mỹ nữ trong tranh bước ra.
“Khách quan mời vào trong!”. Tiểu nhị vừa nhìn biết ngay đây là người có tiền nên nhiệt tình chào hỏi.
Phong Linh không ngẩng đầu, vùi mặt vào ăn. Vừa rồi nàng đã nhịn đói quá lâu nên tim đập nhanh, dạ dày cũng quặn đau, bệnh gì cũng đến, gì thì gì phải ăn no mới có thể đi tiếp được.
Khi hai người đi vào, trong nháy mắt, chân của nam tử hơi chậm lại, con ngươi trong mắt phóng đại nhìn vào nữ tử béo, đem nó cuốn vào trong con ngươi.
Hắn không ngừng mà vẫn đi thẳng đến bên trong rồi ngồi xuống cùng nữ tử.
Phong Linh ăn với tốc độ gió cuốn, ăn hết đồ ăn trên bàn, không dư lại chút nào, lúc này nàng mới thoải mái hơn. Ngoắc tay gọi. “tiểu nhị, tính tiền”.
Tiểu nhị lập tức chạy tới. “Một lượng bảy”.
“Ừ”. Phong Linh đưa tay sờ túi tiền, mặt tối xầm, trong lòng thầm kêu một tiếng, không tốt! Lúc nàng đổi quần áo, để quên túi tiền ở cửa hàng.
Mẹ nó, nàng đúng là đầu heo!
Nàng vội đứng dậy, “Tiểu nhị ca, túi tiền của ta rơi ở nhà khác rồi, bây giờ ta đến lấy, sau đó ta về trả cho ngươi!”.
Mặt tiểu nhị biến sắc, vòng tay trước ngực.“Rơi ở nhà khác rồi? Hừ hừ, làm sao ngươi không nói là ngươi để quên ở nhà không mang ra ngoài? Khách quan, chúng ta thấy nhiều người như ngươi rồi”.