“Tam Nương, mở cửa ra đi!”. Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên ngoài đập cửa. Phong Linh ở trong phòng, vùi mình trên giường, bên cạnh là một tấm gương đồng. Nhìn vào gương đồng có thể thấy gương mặt tròn trịa của nàng.
“Ta không sao cả, để cho ta yên lặng một chút!”. Phong Linh bịt lỗ tai lại, chui vào trong chăn, bọc kín mình đến nỗi gió cũng không lùa vào được. Nàng cầm trong tay một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa ảo não nghĩ. Nàng khống biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, thân thể nàng giống như quả bóng bị thổi phồng lên vậy, sức ăn của nàng lớn đến kinh người, từ một ngày ba bữa ăn lên một ngày năm bữa, sau đó là một ngày bảy bữa. Cuối cùng nếu nàng không có đồ ăn thì sẽ hoảng hốt.
Chỉ hơn mười ngày mà nàng đã mập lên khoảng 30 cân (30 cân = 15kg)!
30 cân! Đó là một con số kinh khủng như thế nào! Hơn nữa nếu như còn tiếp tục ăn như thế thì nàng sẽ có khuynh hướng mập hơn nữa!
“Đáng chết!”. Phong Linh nhét toàn bộ miếng bánh ngọt vào miệng, nhai giống như đang trút giận.
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, cửa bị mở ra.
Dạ Vô Hàm nhìn người trên giường co người lại thành một khối thì nhăn mày, sải bước đi qua, vén chăn lên. Phong Linh nhìn thấy hắn thì cả kinh, nàng hoảng hốt kêu. “Ai cho ngươi vào đây? Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”.
Vẻ mặt Dạ Vô Hàm căng thẳng, hắn nắm lấy vai nàng. “Việc mà nàng có thể làm được chính là núp trong phòng không gặp bất cứ ai sao?”.
Phong Linh quay mặt đi, trong miệng vẫn còn nhai bánh, hàm hồ nói. “Bộ dạng này của ta thì có thể gặp ai được chứ?”.
“Chỉ bởi vì nàng mập?”. Dạ Vô Hàm có vẻ tức giận, giọng nói cũng cứng rắn hơn. “Vậy Nhiếρ Tố Tố trước đây thì sao? Nàng ấy làm sao có thể sinh hoạt bình thường, tự do tự tại được?”.
“Ta cũng không biết! Ta làm sao có thể biết được trước kia nàng ấy sống thế nào?”. Phong Linh đẩy hắn ra, quay lưng lại, mặt hướng vào trong. “Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được, mập như thế này bị người ra cười nhạo và khinh thường như thế nào. Nếu không phải vì Bảo Bảo thì chắc ta không thể nào tiếp tục được. Ta vất vả lắm mới có thể gầy xuống, rốt cuộc bỗng dưng lại thành quái vật bị người khác nhìn. Nhưng…… con mẹ nó, tại sao ta lại mập lên? A —— ta điên mất!”.
Phong Linh dứt tóc, nàng sắp không chịu được nữa rồi, nhưng mà mà nàng càng tức, càng sợ, nàng vội vàng chụp một miếng bánh, cho vào miệng nhai. Sau khi nàng ăn vài miếng thì mới bình tĩnh lại được.
Dạ Vô Hàm lẳng lặng nghe, hắn hít sâu một hơi, đưa hai tay ra, ôm nàng vào trong ngực. Phong Linh cứng người, rũ mắt xuống.
“Nàng nghe này, trước kia nàng phải chịu uất ức là vì một người tên là Dạ Vô Hàm đã không biết quý trọng nàng nên mới tạo thành việc như vậy. Bây giờ sẽ không như thế nữa, ai dám cười nhạo nàng một câu thì ta sẽ giết bọn họ! Mặc kệ nàng mập thành thế nào, cho dù gấp mấy lần thì nàng đều là Phong Tam Nương của ta!”.
Nước mắt rơi xuống, dần dần thành thút thít, sau đó Phong Linh xoay người vùi vào ngực hắn, khóc lớn. “Ta bị sao rồi? Ta không muốn mập, không muốn…… Nhưng mà ta lại không dừng được……….”.
Dạ Vô Hàm ôm chặt nàng, an ủi vuốt lưng nàng. “Đừng sợ, đã có ta ở đây, nàng không phải sợ”.
Phong Linh bất lực gật đầu một cái, một bên thì khóc lóc thảm thương, một bên thì vấn tiếp tục ăn bánh.
*…………..*
“Ngươi có tra ra cái gì không?”. Dạ Vô Hàm nhắm mắt lại, hỏi.
Ngự y nghi ngờ nói. “Hạ quan đã kiểm tra toàn bộ, không hề phát hiện ra cái gì không ổn. Ngược lại, vị cô nương này hoàn toàn khỏe mạnh, một chút bệnh nhỏ cũng không có. Còn về phần tại sao vị cô nương lại đột nhiên ăn nhiều như vậy, hạ quan không tìm ra nguyên nhân. Nhưng mà…. Thứ cho hạ quan nói thẳng, chỉ cần khỏe mạnh, còn ăn nhiều hay ăn ít đều không có vấn đề”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày vung tay lên. “Đi xuống đi”.
“Hạ quan cáo lui”.
Phong Linh đứng ngoài cửa nghe lén hai người nói chuyện, nàng tuyệt vọng cúi đầu, bước từng bước trở về. Mặc dù nàng không hiểu rõ rốt cuộc là mình bị sao nhưng nàng có thể khẳng định là nàng có vấn đề ở đâu đó, chắc chắn không thể đơn giản như ngự y nói. Làm gì có người nào tự dưng mập rồi gầy, rồi bỗng dưng đang gầy lại mập được?
Dạ Vô Hàm đẩy cửa đi vào. Trên tay hắn bưng một cái khay, trên khay là một ít đồ ăn vặt. “Tam Nương, nàng đói bụng chưa?”.
Vẻ mặt Phong Linh đau khổ. “Vô Hàm, có phải là ta không cứu được không?”.
Dạ Vô Hàm đặt khay thức ăn lên giường. “Ai nói vậy, nàng không có chuyện gì cả”.
Nàng chỉ vào cơ thể tròn vo của mình, nàng tự giễu cười một tiếng. “Cái này mà gọi là không có việc gì? Ta sắp không đi qua được cái cửa nữa rồi”.
“Tam Nương”. Dạ Vô Hàm kéo nàng ngồi xuống. “Ta nghe Vấn Xuân nói ngày hôm qua nàng ép mình không được ăn nên té xỉu, có chuyện này không?”.
Phong Linh gật đầu. “Ta muốn nhịn ăn, rồi ta sẽ như trước kia, ta không muốn như thế này”.
Dạ Vô Hàm ôm gương mặt mập mạp của nàng, đôi mắt biết cười làm người ta cảm thấy như gió xuân. “So với những cái đó thì nàng khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn! Bắt đầu từ bây giờ, ta không cho phép nàng làm như vậy nữa, ta sẽ phân phó hai nha đầu kia nhìn nàng, nếu đói thì phải ăn!”.
Phong Linh nặng nề thở dài một tiếng. “Biết rồi, ta sẽ không đánh cược cái mạng nhỏ của mình nữa”.
Dạ Vô Hàm cười. “Như vậy mới đúng”.
Phong Linh không lên tiếng, nàng yên lặng ăn những đồ hắn mang vào.
Ban đêm.
Phong Linh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, bụng nàng réo không ngừng, đói bụng đến nỗi nàng cũng hoảng hốt. Không nhịn được, Phong Linh bò dậy định xuống bếp tìm cái gì ăn.
Nàng đi về phía phòng bếp thì thấy phòng bếp đang sáng đèn, Vấn Xuân và Sơ Hạ hai nha hoàn đang vội vàng trong bếp.
“Tam Nương thích ăn cá, chúng ta làm cá đi”. Vấn Xuân nói.
“Ừ, thêm một chút thức ăn, gần đây Tam Nương ăn nhiều hơn, chúng ta nên làm nhiều một chút”. Sơ Hạ vừa nhặt rau vừa nói. “Vấn Xuân, ngươi về ngủ một chút đi, chỗ này để ta”.
“Được, một lát sau ta sẽ nấu cơm cho Tam Nương, đổi lại cho ngươi đi ngủ”.
“Ừ”.
Phong Linh đứng ở bên ngoài cắn môi, nước mắt đảo quanh. Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ cũng đi vào phòng bếp.
“Bảo Bảo, sao đệ dậy sớm vậy?”.
“A, đệ muốn xem có gì ăn không, đệ sợ sau khi nương dậy không tìm được cái ăn”.
“Ha ha”. Vấn Xuân cười nói. “Yên tâm, làm sao chúng ta có thể để Tam Nương đói bụng được”.
Sơ Hạ phất tay với Bảo Bảo. “Có chúng ta ở lại là tốt rồi, đệ mau ngoan ngoãn đi ngủ đi”.
Phong Linh che miệng, không cho mình khóc thành tiếng. Nàng ngồi trong góc, vùi mặt trong lòng bàn tay.
Bây giờ cuộc đời của nàng đã bị thay đổi hoàn toàn. Nàng không quan tâm gì khác, cơ thể ngày càng béo lên đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng. Mở mắt ra là nàng tìm ăn, trừ ăn ra vẫn là ăn. Ngay cả những người bên cạnh đều bị nàng làm cho không được tốt.
Nếu như Phong Tam Nương nhất định phải biến thành một mụ béo đến nỗi cửa cũng không đi qua được, thì nàng tiếp tục sống như vậy còn có ý nghĩa gì?