Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 186

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 186

Phong Linh cực kỳ khó chịu đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Lạc Dao chậm rãi đi tới.

“Ta đến tìm Nguyệt”. Nàng ta cười khẽ.

Mặt Phong Linh không thay đổi, chỉ về phía sau lưng. “Hắn nằm trong phòng hảo hạng. A, đúng rồi, ngươi trả tiền phong mấy ngày nay cho hắn, cảm ơn”.

“Không thành vấn đề”.

Dạ Lạc Dao phóng lên lầu, Phong Linh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, miệng cong lên. “Ban ngày mà còn đóng cửa chặt như vậy, tuổi trẻ bây giờ thật là…… Thói đời thật bạc bẽo”.

“Tam Nương”. Ở dưới lầu, Dạ Vô Hàm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một bát canh, ngoắc tay với nàng. “Mau xuống đây uống chút cháo gà”.

“Ồ!”. Phong Linh vội vàng chạy xuống, ngửi thấy hương vị ngào ngạt thì khen. “Thơm quá, ai làm vậy?”.

Vấn Xuân đứng sau lưng cười nói. “Đương nhiên là Vương gia làm rồi. Tam Nương, ngài không biết, nô tỳ ở trong Vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia xuống bếp đó”.

“Thật sao?”. Phong Linh cảm động nhận lấy, hai mắt tỏa sáng. “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.

Dạ Vô Hàm cưng chiều cười. “Nàng muốn cảm ơn ta thì phải uống sạch chỗ này”.

“Điều này còn cần phải nói sao?”. Phong Linh ngồi xuống, húp một ngụm lớn.

Lúc này, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao từ trong phòng đi ra. Ánh mắt Thần Hoàng đảo qua, thấy tình cảnh bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng. Hai mắt Dạ Lạc Dao thì đỏ lên giống như là vừa khóc, yên lặng đi sau lưng hắn.

“Đi sao?”. Dạ Vô Hàm hỏi.

“Ừ”. Thần Hoàng đứng bên cạnh hắn thì ngừng lại nói. “Rắn muốn rời khỏi động rồi”.

Nói xong không nhìn Phong Linh một cái, đi thẳng ra ngoài. Dạ Lạc Dao bước nhanh đuổi theo, trượt chân, ngã từ trên cầu thang xuống, cả người nhếch nhác, kêu đau một tiếng. “Ai….”.

Mấy người run lên, Thần Hoàng chau mày, xoay người đi tới, đỡ nàng ta dậy. “Ngã có đau không?”.

“Ừ…”. Dạ Lạc Dao uất ức cúi đầu. “Chân muội bị trật khớp rồi”.

Thần Hoàng không lên tiếng, trực tiếp ôm lấy nàng, làm gì còn bộ dạng yếu ớt nằm trên giường như lúc nãy! Dạ Lạc Dao thuận thế nằm trong ngực hắn, hai mắt cụp xuống nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt kich động.

“Ực”. Phong Linh uống một ngụm canh, phát ra một tiếng vang thật lớn, đầu không ngẩng, mắt không trợn cho đến tận lúc hai người rời đi, nàng đã uống xong chén canh. Nàng chép miệng. “Uống ngon”.

Dạ Vô Hàm cúi mặt, nhìn nàng, nói. “Nàng thích là tốt rồi”.

“Xin hỏi. Mộc Hồng Ngọc có ở đây không?”. Trước cửa đột nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đứng trước cửa là một nam nhân cao gầy tuấn tú, tuổi cũng chưa đến ba mươi, khí chất cao nhã, đôi mắt trong veo lộ ra một cỗ ngạo khí.

Phong Linh đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi. “Ngươi là……….”.

Người đến rất lễ phép, ôm quyền nói. “Tại hạ là Tiếu Chí Tu”.

“A!”, Phong Linh bừng tỉnh hiểu ra. “Biết, cái đó, Hồng Ngọc đang ở trên lầu. Vấn Xuân, ngươi đưa Tiếu công tử lên trên”.

“Vâng”.

Dạ Vô Hàm mắt lạnh quan sát hắn, không nói gì.

Tiếu Chí Tu ôm quyền, “Đa tạ”. Sau đó đi theo Vấn Xuân lên lầu.

“Tam Nương, hắn là ai?”. Sơ Hạ tò mò hỏi.

“Hắn chính là phu quân trước của Hồng Ngọc, vừa thành thân đã bị hắn hưu”.

“Là hắn sao?”. Sơ Hạ bĩu môi, tuy nói chuyện này là do Tuyên Vương điện hạ, nhưng mà tên đó tuyệt tình như vậy, nàng vẫn bất bình thay cho Hồng Ngọc.

“Ơ, sao mọi người đều ở đây hết vậy?”. Dạ Dập Tuyên đưa Quan Dư Tinh theo bước vào khách điếm, vừa nhìn thấy Phong Linh hắn cười nói. “Tam Nương, ngươi đúng là cầm tinh con mèo, có chín cái mạng, giày vò thế nào cũng không có việc gì”. Hắn nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi. “Đúng rồi, Mộc Hồng Ngọc đâu?”.

Hôm nay hắn cố ý đưa Dư Tinh đến đây, chuẩn bị diễn tình cảm trước mặt nàng, muốn cố ý trêu tức nàng, có thể làm nàng không cưới nữa là tốt nhất.

Phong Linh chỉ lên trên lầu, Dạ Dập Tuyên định đi lên thì lại bị Phong Linh ngăn cản lại.

“Ngươi làm gì vậy?”.

Ánh mắt Phong Linh nhìn thoáng qua Quan Dư Tinh, nàng nhìn là hiểu hắn định làm gì. “Ta lại muốn hỏi xem ngươi đến đây làm gì?”.

“Đến thăm Vương phi chưa qua cửa của ta, việc này không quá đáng chứ?”. Phong Linh nhìn Dạ Dập Tuyên nói năng khí thế, nàng lắc đầu. “Tốt nhất là ngươi đừng đi lên, bây giờ Hồng Ngọc không tiện gặp ngươi”.

“Tại sao?”.

“Phu quân trước của muội ấy đang ở đây”.

“Ai?”. Dạ Dập Tuyên sửng sốt mấy giây. “Phu quân?”.

Phong Linh lườm hắn. “Quên chuyện tốt mà ngươi đã làm rồi sao?”.

Dạ Dập Tuyên đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác. “À”.

Quan Dư Tinh không chịu cô đơn, lại gần nói. “Dập Tuyên, chàng đừng tự trách, tình huống lúc đó đâu còn lựa chọn nào khác”.

Dạ Dập Tuyên cười gượng. “Ai nói không phải”.

Phong Linh cũng không thèm nói nhảm với Quan Dư Tinh, nàng xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này cửa phòng Hồng Ngọc mở ra, Tiếu Chi tu bị Hồng Ngọc đẩy ra. “Ta nợ ngươi, tự ta sẽ trả! Chuyện lúc trước ta không muốn nhắc lại, đi đi, không tiễn!”.

Nàng muốn đóng cửa lại, Tiếu Chi Tu lại đưa tay ra ngăn lại, đôi mắt tỏ vẻ tức giận. “Ta đã đích thân tới nàng còn muốn thế nào? Chuyện năm đó ta cũng không muốn so đo, nàng còn không cảm động sao?”.

“Ta cảm động cái rắm!”. Hồng Ngọc gầm lên. “Lúc cha mẹ ngươi mắng ta dâm phụ trước mặt nhiều người như vậy sao ngươi chỉ đứng yên một bên, không nói một câu nào! Lúc bọn họ đuổi ta ra khỏi cửa ngươi đã làm những gì? Bây giờ muốn cùng ta hòa hảo, sao, không sợ cha mẹ ngươi à?”.

“Hồng Ngọc! Nàng nên thông cảm cho ta, thân phân và địa vị của ta không thể bị người khác chế giễu được. Không phải lúc đó ta đã nói với nàng, chờ thêm một thời gian nữa sóng yên biển lặng, nàng đổi danh tính thì ta lại cưới nàng. Ta đã không ngại nàng bất trinh (bị mất thứ quý giá nhất), vậy mà nàng còn oán giận ta? Đúng là chuyện cười”.

Dạ Dập Tuyên đang đứng xem chuyện vui nhưng khi nghe thây thế thì vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Chí Tu.

Đôi mắt Hồng Ngọc đỏ lên nhưng nàng vẫn kiên cường nói. “Được rồi, thân phận ngươi cao quý, ta không xứng với ngươi! Như vậy! Tiếu công tử mời ngài về cho. Chuyện thuốc giải ta nợ ngươi, sau nhất có cơ hội nhất định sẽ trả cho ngươi”.

Tiếu Chí Tu sắp mất kiên nhẫn nhưng vẫn khuyên nhủ. “Không phải là nàng trách ta không tìm nàng chứ? Nàng xem, mỗi ngày ta đều bận chuyện trong môn muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian đi lung tung bên ngoài tìm nàng? Ngược lại nàng nên chăm sóc ta, tha thứ cho ta, không nên để ta phân tâm!”.

Hồng Ngọc hít sâu một hơi, chỉ ra ngoài cửa lớn. “Ngươi đi đi”.

“Hồng Ngọc, đừng làm rộn. Với tình cảnh bây giờ của nàng, chỉ có ta không so đo thôi. Nếu là người khác thì làm gì có ai chịu cưới một nữ nhân không hoàn bích (không sạch sẽ) chứ?”.

Hồng Ngọc giận dữ toàn thân phát run, nàng đang định nổi đóa thì trên vai lại có nhiều hơn một cánh tay.

Dạ Dập Tuyên kéo nàng đang sững sờ vào trong ngực, nụ cười sáng ngời trên mặt. “Ta”.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất