Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 176

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 176

“Tam Nương, tỷ đi lấy đồ trang sức với muội không?”. Hồng Ngọc hỏi Phong Linh đang ngồi vẽ đồ dùng để lắp đặt.

“Ặc, ta rất bận, nếu không thì muội bảo Sơ Hạ đi với muội là được”.

Hồng Ngọc buồn cười nhìn nàng, ngũ quan xinh xắn lộ ra một chút giảo hoạt. “Này, có phải là tỷ sợ hay không?”.

“Ta sợ cái gì?”. Phong Linh cười nói. “Võ công muội cao như vậy chẳng lẽ ta sợ trên đường có người đánh cướp chúng ta sao?”.

Hồng Ngọc lại gần, nói nhỏ với nàng. “Tỷ sợ gặp thái tử”.

Phong Linh nhíu mày, “Mộc Hồng Ngọc, dạo này muội đọc nhiều tiểu thuyết quá nên sức tưởng tượng cũng phong phú lên nhiều. Nếu như theo lời muội nói thì ngay cả cửa lớn ta cũng không dám bước ra rồi bởi vì đất ở bên ngoài đều là của nhà họ Dạ!”.

Nàng nhún vai. “Thực ra thì tỷ vẫn cả ngày vùi mặt ở trong nhà không hề đi ra ngoài”.

“Đó là bởi vì………..”.

Hồng Ngọc khoát tay. “Tỷ có đi hay không?”.

Phong Linh sắp phát điên. “Bây giờ ta bắt đầu cảm nhận được tâm tình của tiểu Tuyên Tuyên rồi, muội đúng là có bản lĩnh làm người khác điên lên”. Nàng dọn đống đồ trên bàn. “Ta đi theo muội, bằng không người làm tỷ tỷ như ta đây thật sợ người nào đó rồi”.

Hất đầu, Phong Linh đi ra ngoài trước.

Tiệm trang sức không một bóng người.

Phong Linh cười. “Mộc Hồng Ngọc, muội thấy chưa, ta thản nhiên như thế, rộng lượng như thế mà muội còn nói ta………..”.

Đúng lúc nàng xoay người vén rèm lên thì Thần Hoàng từ bên trong đi ra.

Phong Linh giật mình, vẻ mặt giống như đang phải nuốt một quả trứng đà điểu. “Tại sao ngươi….. ngươi cũng ở đây?”.

Thần Hoàng lơ đễnh nói. “Chúng ta đặt đồ cùng một ngày, đến lấy cùng một ngày thì có gì kỳ quái”.

Đúng là một câu trả lời không bắt bẻ được.

Phong Linh hít sâu một hơi, cười cười, “không có gì kỳ quái, không có gì kỳ quái”.

Hồng Ngọc đi tới, vỗ vai nàng. “Ta tin tưởng là tỷ sẽ không sợ”. Nàng nháy mắt sau đó đi theo lão bản lấy đồ trang sức.

Trong phòng chỉ còn lại Thần Hoàng và Phong Linh.

Thần Hoàng loay hoay đống đồ trong tay, ngắm cẩn thận, chân mày cau lại sau đó bước về phía Phong Linh.

“Ngươi làm gì thế hả? Muốn trả thù ta sao?”. Phong Linh lui về phía sau một bước. “Nói cho ngươi biết, giữa ban ngày ban mặt đừng nghĩ sẽ hành hung!”.

Thần Hoàng nghiêng mắt nhìn nàng như nhìn một kẻ điên, không cho phép nàng cự tuyệt, kéo tay nàng qua, cầm vòng tay đeo vào tay nàng.

Phog Linh ngẩn người, cúi đầu xem vòng tay trên tay nàng. “Này, đây là ý gì?”.

“Có tỳ vết, không thích, tặng nàng”. Thần Hoàng nói xong quay người rời đi, thái độ giống như là ghét bỏ làm Phong Linh tức giận. “Ngươi chảnh cái gì hả? Có tiền thì sao? Đồ không tốt thì cho ta, ta mới không…. Hiếm…..”.

Phong Linh áng chừng vòng tay, sau đó đánh giá cái vòng, giống như rất đắt tiền nhưng mà càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như lần đầu tới đây, người làm trong quán đã đưa kiểu dáng cho nàng lựa chọn. Nàng nhớ lúc đó nàng và hắn còn chọn giống nhau……..

“Này, tỷ đang nhìn gì thế?”. Hồng Ngọc đi tới.

“À, không có gì”. Phong Linh thu lại vòng tay theo bản năng. Nói giỡn vứt bỏ đồ đáng tiền này sao? Nàng không phải là người đạt tới cảnh giới coi tiền bạc như cặn bã.

Bên ngoài, có một người nở nụ cười vui vẻ.

*……………..*

“Vương gia, đây là đồ người kia đưa cho thiếρ”. Châu Châu đưa một mẩu tin nhắn đã cũ, cúi đầu nói. “Châu Châu không muốn phản bội Vương gia, lần trước….. là hắn dùng mạng của Hinh Nhi uy hiếρ thiếρ, cho nên…………”.

Dạ Vô Hàm mở lá thư này ra, cười. “Cảnh Vương thúc đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả thông đồng với địch, phản quốc cũng nghĩ ra được”.

Huyền Phong quét mắt một vòng, cười nhạo nói. “Cảnh Vương này cũng hơi đần rồi, hơn nửa giang sơn đều do Vương gia bảo vệ, Hoàng thượng có thể tin được mẩu giấy này sao?”.

“Cho dù phụ hoàng không tin nhưng các đại thần tin thì kết quả cũng thế”. Dạ Vô Hàm tỉnh táo, giọng nói lạnh lùng. “Hắn lần lượt làm những hành động nhìn thì tưởng như ngây thơ nhưng mục đích chính của hắn chính là cái đó”.

Thu mẩu giấy đó lại, hắn nhìn người đang đứng đối diện, toàn thân run rẩy. “Tại sao ngươi lại nói cho bổn vương biết?”.

Châu Châu chậm rãi quỳ xuống. “Vương gia, có một số việc, thật ra là ngài đã sớm biết từ lâu đúng không? Việc đã đến nước này, Châu Châu cũng nguyện chấp nhận tất cả trách phạt, chỉ cần……. để cho thiếρ được gặp Hinh Nhi lần cuối là tốt rồi”. Nàng ta ngước mắt lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống. “Coi như Vương gia làm ơn đồng ý cho tâm nguyện cuối cùng của ta”.

Dạ Vô Hàm nhìn nàng chăm chú hồi lâu, hắn không lên tiếng, đứng phắt dậy, phất phất tay. Phi Ưng hiểu ý, đưa Châu Châu đi. “Xin mời”.

“Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!”.

Châu Châu không ngừng dập đầu.

Dạ Vô Hàm mang theo chứng cứ “tư thông với địch” vào cung, Huyền Phong cũng đi cùng. Trước khi đi hắn đã phân phó Phi Ưng phải bảo vệ tốt cho Phong Linh.

Trong khách điếm, tất cả mọi người đều loay hoay, khí thế ngất trời.

Phong Linh mua được một ngôi nhà trong thành, tất cả mọi người đều vội vàng giúp nàng dọn dẹp đến nhà mới. Mà khách điếm của Chu lão bản sẽ thành địa điểm làm việc vì hoạt động xem mắt “có gan thì hãy đến” đang được chuẩn bị.

Lúc này, Phi Ưng trở lại, nhìn người mà hắn mang đến, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Châu Châu đi tới, cười nhạt. “Ta đến gặp Hinh Nhi”.

Hinh Nhi trốn sau lưng Vấn Xuân, mở to mắt sợ hãi nhìn nàng. Bảo Bảo đi tới, nhíu mày. “Chỉ xem một chút?”.

“Ừ”, Châu Châu gật đầu một cái, ánh mắt nhìn vào Hinh Nhi. “Hinh Nhi, qua với nương, để nương nhìn rõ con”.

Hinh Nhi lắc đầu, nụ cười Châu Châu cứng lại, nước mắt không cầm được chảy xuống, “Hinh Nhi, trước kia là do nương không đúng, nương biết sai rồi, nương muốn gặp con…… Nương sắp đi, đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở lại nữa, trước khi nương đi, con có thể ôm nương không?”.

Nàng ta vừa nói, tất cả mọi người đều hiểu.

Phong Linh mím môi, cùng là người làm nương làm sao nàng lại không hiểu được tâm tình của Châu Châu. Nàng thấy Hinh Nhi cái hiểu, cái không, đứng đó không chịu động thì nàng đi tới, dắt tay Hinh Nhi. “Hinh Nhi, con không phải sợ, đi cùng a di”.

Hinh Nhi chần chừ một lúc nhưng vẫn gật đầu. “Vâng”.

Phogn Linh đưa Hinh Nhi đến trước mặt Châu Châu, nàng cảm khái than nhẹ. “Cái sai lớn nhất của ngươi chính là làm tổn thương Hinh Nhi. Đừng quên, con bé là nữ nhi ruột thịt của ngươi”.

“Nữ nhi……”. Châu Châu cười tự giễu, vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Hinh Nhi. Mặc dù Hinh Nhi vẫn sợ nhưng đã lâu rồi nương không dịu dàng như thế với bé, nên lá gan cũng lớn hơn. “Nương………”.

Châu Châu nhẹ nhàng kéo Hinh Nhi vào ngực, nhỏ giọng thì thầm. “Hinh Nhi của nương thật xinh đẹp, cũng may, con không hề giống tên khốn kiếp đó”.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất