Đột nhiên Bảo Bảo dừng lại, lặng lẽ chạy đến bên tường, nhón chân len nhìn vào bên trong cửa sổ.
“Này! Tiểu tử thối, sao con không học cái tốt mà lại học nghe lén hả?”. Phong Linh đi lên kéo nó. Bảo Bảo sờ sờ đầu, kéo nương nó. “Suỵt ~”.
“Con….”. Phong Linh đang muốn nói gì thì nghe thấy tiếng đẩy cửa ở bên trong, sau đó một giọng nữ mềm mại vang lên. “Nguyệt, cảm ơn huynh đã làm tất cả theo ý muội”.
“Ta phải cảm ơn muội mới đúng”. Thần Hoàng không quan tâm nói.
“Huynh làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn thành toàn cho nàng, có đáng không?”.
“……….. Đó là chuyện của ta”.
“Huynh thay đổi rồi, huynh không còn là Thần Hoàng mà muội biết nữa”. Giọng nói Dạ Lạc Dao lộ rõ vẻ mất mác và thất vọng, nàng ta cười tự giễu. “Muội thật sự không hiểu, huynh cứ yêu Phong Tam Nương như vậy sao? Không tiếc mà làm những trò như vậy cho nàng ta nhìn?”.
Phong Linh cứng lại, diễn trò? Cho nàng nhìn?
Tại sao?
Bảo Bảo chau mày, nở nụ cười chắc chắn.
“Lạc Dao, bây giờ muội cự tuyệt vẫn còn kịp”.
“Không”. Nàng ta cười. “Nguyệt, gả cho huynh là nguyện vọng trước giờ của muội, muội tin tưởng huynh chỉ mê luyến Phong Tam Nương nhất thời mà thôi. Không bao lâu nữa, huynh sẽ quên nàng ta và chúng ta sẽ giống như trước đây dựa vào nhau mà sống, huynh nói xem, như vậy có tốt không?”.
Thần Hoàng không lên tiếng, hắn chỉ cười, tiếng cười có phần lười biếng.
Đột nhiên, cửa mở ra, một người phi ra ngoài, túm lấy một lớn một nhỏ đang núp ngoài cửa.
Thần Hoàng thấy rõ hai người thì hắn run lên. “Tam Nương? Bảo Bảo?”.
Phong Linh chưa bao giờ quẫn bách như vậy, nghe lén ở cửa sổ của đôi vợ chồng sắp cưới, đúng là mất hết mặt mũi. Mặt nàng đỏ lên, lúng túng nói. “Cái đó, Bảo Bảo…….”. Nàng cúi đầu, trừng mắt nhìn con trai giống như đang nói cho nó biết, tiểu tử, con chết chắc rồi!
Bảo Bảo không hề ngại gì cả, thản nhiên nói. “Cháu muốn gặp thúc nhưng thị vệ không cho, cháu đến chỗ này đang định đi thì bị thúc gặp được”.
“Đúng đúng đúng”. Phong Linh gật đầu. “Không sai, chính là như vậy”.
Thần Hoàng đảo mắt qua, khóe miệng nâng lên mấy phần. Hắn buông tay ra, cười như không cười. “Những thị vệ đó thật lớn mật”.
“Nguyệt, là ai thế?”. Trong phòng, Dạ Lạc Dao hỏi.
“Không có gì, muội cứ ở yên trong phòng đi”. Nói xong, Thần Hoàng kéo hai người đến một cái đình nhỏ cách đó không xa. “Nói đi, tìm ta có việc gì?”.
“A, không có việc gì, không có việc gì, chính là đến để chúc mừng người, ha ha…..”. Phong Linh cười để giấu lúng túng, nàng không thể tìm được cách nào khác.
Bảo Bảo nghễnh đầu, cười. “Không phải là cháu tìm mà là nương cháu tìm thúc, nàng có lời muốn nói với thúc”. Nó cười rồi chạy nhanh như làn khói.
Thần Hoàng lắc đầu bật cười, trong mắt có mấy phần an ủi, tiểu tử này, không uổng công yêu thương nó.
“Này, Bảo Bảo, trở lại!”. Phong Linh bị bỏ lại ở đó, tức giận giậm chân.
“Có gì thì nàng nói đi”. Thần Hoàng yêu mị dựa người vào thành, hai mắt phóng điện, chỉ cần là người khác phái đều bị ánh mắt đó giết trong vô hình.
“Ta cũng không có lời nào…………”. Phong Linh từ từ quay người lại, hít sâu một hơi nhìn hắn. “Ngươi cưới Lạc Dao công chúa là vì………. Ta?”.
“Ha ha………”. Hắn cười to đi tới, Phong Linh theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Nàng thử nói xem”. Hắn dồn nàng vào giữa hai cánh tay và cái cột đình, làm cho nàng không thể trốn đi đâu được.
Phong Linh nháy nháy mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, nói. “Cưới là một chuyện rất thần thánh, nếu như ngươi không thích nàng thì đối với nàng, chuyện này rất không công bằng……….”.
“Vậy thì nàng có thể công bằng với ta không?”. Thần Hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, tay vỗ mặt nàng. “Nàng đối xử công bằng với ta, để ta đi vào lòng nàng, đừng đóng cửa lòng nàng như vậy”.
“Điều này có quan hệ gì với ta?”. Phong Linh vội phủi sạch trách nhiệm. “Ngươi muốn cưới người nào, ta cũng không xen vào, cũng không có lập trường nói chuyện. Nhưng mà trùng hợp ta lại nghe được, vì là bằng hữu nên ta muốn nhắc nhở ngươi thôi, ngươi đừng có hiểu lầm”.
“Hả? Nàng cảm thấy là không có quan hệ gì với nàng sao?”. Thần Hoàng cười tà ác, “Vậy thì rất tốt, rất tốt, rất tốt”.
Hắn nói liên tiếp ba từ “Rất tốt”, sau đó hắn buông tay, xoay người rời đi.
“Đợi đã!”.
Phong Linh đột nhiên gọi hắn lại.
Thần Hoàng đứng lại nhưng không quay đầu. “Có việc gì?”.
Phong Linh cắn môi, lấy dũng khí nói. “Đây không phải trò đùa, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng”.
“Ta không cưới nàng ấy, nàng có thể gả cho ta sao?”.
Phong Linh sợ run lên.
“Ha ha”. Hắn cười. “Vậy thì nàng đừng quản chuyện của ta nữa”.
“Này! Ngươi có thái độ gì thế hả? Đừng nghĩ rằng ta thiếu ngươi cái gì, ta không nợ! Ta không để ngươi thích ta, ta cũng không cầu xin ngươi đi cưới người khác!”.
“Không sai!”. Hắn xoay người, hơi thở tà ác làm Phong Linh giật mình.
“Từ đầu đến cuối, nàng đều khinh thường liếc nhìn ta một cái! Chuyện cho tới bây giờ, nàng chạy lại đây thi có ích gì? Nàng nói đúng, yêu người nào, cưới người nào là tự do của ta, không cần nàng quan tâm!”.
Nói xong hắn nhanh chân bước đi.
Phong Linh nổi giận, hô to với bóng lưng của hắn. “Ngươi cứ cưới Lạc Dao công chúa đi, ta chúc ngươi bách niên hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn, nhiều con nhiều cháu!”.
Thần Hoàng đưa lưng về phía nàng phát tay một cái, làm Phong Linh giận muốn điên. “A, Phong Tam Nương, ngươi điên rồi? Người ta như thế nào cần ngươi quan tâm à, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi lo lắng làm cái gì, đáng đời!”.
Nàng ngồi xuống, ngực phập phồng. Đột nhiên, trên mặt chợt lạnh, nàng nghi ngờ đưa tay lên………….
Nước mắt.
Nàng khóc?!
Vì tên khốn không có tính người đó?
Phong Linh đứng dậy, chùi chùi mặt, chạy ngược về phía sảnh. Trời ơi, Phong Tam Nương nàng mà cũng có một ngày bị người mắng khóc, chuyện này mà truyền đi thì mất mặt chết.
Trở lại chỗ ngồi thì Dạ Vô Hàm không ở đó, Dạ Dập Tuyên nhìn sang. “Sao lâu vậy, ngươi bị táo bón à?”.
“Dập Tuyên ~”. Quan Dư Tinh nũng nịu. “Đúng là gần mực thì đen, bây giờ ngài thật thô tục”.
Dạ Dập Tuyên cười. “Được được, ta chú ý là được”.
Hồng Ngọc làm động tác nôn ọe, quay đầu lại nhìn Phong Linh. “Này, sao rồi?”.
“Không có gì, tỷ lạc đường”.
“Lạc đường? Nghe nói tỷ từng ở đây, làm sao lại lạc đường được thế?”. Hồng Ngọc nói giễu một câu, làm Phong Linh hơi chậm lại.
Dạ Dập Tuyên tức giận kéo Hồng Ngọc. “Ăn cái gì cũng không ngăn được miệng của ngươi à?”.
Hồng Ngọc biết nhiều vậy làm gì, nàng nhíu mày, ngón tay nhỏ nhắn chỉ. “Ta muốn cái này, cái đó, cái đó, còn cả cái kia nữa………..”.
Dạ Dập Tuyên nhức đầu nói. “Mua mua mua, cô nãi nãi, chỉ cần ngươi im lặng là được!”.
“Cảnh Vương đến!”.
Dạ Mặc Cảnh ngồi trên xe lăn, Trương Tam đẩy hắn đi tới.
Từ khi Dạ Vô Hàm tháo bỏ trách nhiệm, Dạ Mặc Cảnh thành người được lợi, người dựa dẫm quan hệ với hắn ngày càng nhiều, nhưng đó chỉ là ở bề ngoài thôi. Trên thực t, không biết có phải Dạ Hoằng Thiên bị cái chết của Diêu Ngọc kich thích hay không mà bắt đầu hỏi đến chuyện triều chính, hơn nữa Dạ Tàn Nguyệt cũng đã bình thường. Hắn đã phải chịu nhiều lần giáp công, nếu như hắn không đẩy nhanh động tác thì sớm muộn gì cũng bị đè ép mà chết.
“Này, tên kia bị tàn phế à?”. Hồng Ngọc không hiểu hỏi.
Lần này Dạ Dập Tuyên cười. “Ừ, lần này thì ngươi nói đúng rồi”.
Dạ Mặc Cảnh đi qua bàn của các triều thần, hắn có nhìn qua bên này vài lần. Khuôn mặt tái nhợt không thấy Dạ Vô Hàm thì run lên nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất luôn. Hắn ngoắc tay gọi Trương Tam, rỉ tai mấy câu, Trương Tam đồng ý xoay người đi ra ngoài.
Dạ Dập Tuyên biến sắc, đứng dậy, biết rằng hắn đã phát hiện được cái gì, “Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi một chút sẽ về”.
“Dập Tuyên?”. Quan Dư Tinh muốn gọi hắn, Hồng Ngọc cười lạnh. “Đại tiểu thư, ngoài việc đi theo phía sau mông của nam nhân thì ngươi còn có thể làm gì được nữa?”.
“Ngươi nói cái gì?”. Quan Dư Tinh nổi giận. “Ta đã nghe Dập Tuyên nói hết rồi, ngươi không biết xấu hổ cứ phải quấn lấy hắn thế à? Hắn không hề thích ngươi, cái ghế Vương phi cũng không phải ngươi có thể ngồi được”.
Hồng Ngọc không nổi giận, nàng cười gằn đến gần. “Tốt, ta thật sự rất mong đợi”.
Quan Dư Tinh cảnh giác. “Mong đợi cái gì?”.
Hồng Ngọc đột nhiên ôm lấy nàng ta, thân thiết nói. “Mong ngươi gả cho hắn, ba chúng ta sẽ sinh hoạt thật vui vẻ, ha ha, nhất định sẽ rất tốt đẹp, rất hài hòa”.
“Này, ngươi điên rồi, buông ta ra”.
Hai người bên này đả kich ngầm hay công khai không hề liên quan đến Phong Linh, nàng ngồi ôm má, nhíu mày. Vô số lần nàng tự nói với mình, chuyện này chẳng có quan hệ gì với nàng cả, là tự hắn muốn kết hôn với Dạ Lạc Dao, tội gì nàng phải cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Một lần tự mê hoặc mình rồi lại lặp lại sự thật này, nàng tin rằng không liên quan đến nàng nhưng làm thế nào nàng cũng không vui.
Không biết Bảo Bảo trở lại từ lúc nào.
“Tiểu tử?”.
“Dạ?”.
“Có phải nương có một chút xíu ích kỷ hay không?”.
Bảo Bảo ngước mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu. “Không có”.
“Phù” Phong Linh thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tốt”. Nàng xoay người lại ôm Bảo Bảo. “tiểu tử, cảm ơn con”.
“Không cần cảm ơn, nương muốn an lòng, là con trai con nên giúp nương”.
Phong Linh cứng người, giơ tay lên cốc vào đầu nó một cái. “Con làm nương tức chết được, về sau xem ai cưới vợ cho con”.
Lúc này, trong sân đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh. “Tham kiến hoàng thượng”.
Dạ Hoằng Thiên tới, Bảo Bảo vừa thấy ông thì đứng dậy vẫy tay. “Hoàng gia gia, ngồi ở đây”.
Chúng triều thần hít sâu một hơi, Phong Linh vội vàng che miệng con trai, tạ lỗi với mọi người. “Thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, không hiểu chuyện………”.
Dạ Hoằng Thiên định bước lên bậc thang, ngồi vào long ỷ nhưng ông lại dừng lại, cười một tiếng, chỉ về phía đó. “Trầm an vị nơi đó”.
“Hoàng thượng………”.
Mọi người thấy Dạ Hoằng Thiên thật sự ngồi vào bàn Bảo Bảo thì ngây người. Hoàng thượng phải có ý gì đó mới thích đứa bé này như vậy?
Quan Dư Tinh không tin được cứng người. “Hoàng, Hoàng thượng…….”.
“Hoàng gia gia, tới đây ngồi”. Bảo Bảo nhân cơ hội chạy trốn độc thủ của nương nó, nó chạy đến trước mặt Dạ Hoằng Thiên, ngồi xuông đối diện.
Hồng Ngọc lần đầu tiên thấy Hoàng thượng, cũng không có vẻ quá nhăn nhó, trên người có vị của người giang hồ, làm nàng cũng xuât chúng.
“Vị này là…..”. Dạ Hoằng Thiên chỉ vào Hồng Ngọc hỏi.
“A, đây chính là Hồng Ngọc a di mà Tuyên thúc thúc muốn kết hôn”. Bảo Bảo trả lời thay Hồng Ngọc, Hồng Ngọc cười nghĩ thầm, oan có đầu nợ có chủ, cho dù là chuyện của Dạ Dập Tuyên thì không có liên quan gì đến cha hắn cả. Nàng lễ phép nói. “Hồng Ngọc tham kiến hoàng thượng”.
“A, con chính là Mộc Hồng Ngọc sao?”. Dạ Hoằng Thiên cười ý vị sâu xa, gật đầu một cái.
“Giờ lành đã đến!”.
Thái giám hô to một tiếng, trên thảm đỏ, Thần Hoàng chậm rãi đi ra. Một thân màu đỏ sẫm, xinh đẹp, quyến rũ, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách. Hắn vừa xuất hiện, nữ nhân phía dưới đều sôi trào. “Thái tử thật tuấn tú!”.
Phong Linh bĩu môi. “xì”.
Cùng lúc đó Dạ Lạc Dao được hỉ nương đỡ ra, các nam nhân sôi trào. “Lạc Dao công chúa…… Đẹp quá!”.
Phong Linh lại bĩu môi. “XÌ ~”.
Bảo Bảo ngồi bên cạnh xoa mi tâm. “Đúng là làm người khác đau đầu”.
Nhìn hai người càng lúc càng lại gần, rất nhanh Thần Hoàng nhận lấy tấm lụa hỉ nương đưa đến, xoay người lại, ánh mắt nhìn lướt qua Phong Linh, sau đó chuẩn bị bái thiên địa. Dạ Hoằng Thiên được người mời lên đài, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.
Dưới mặt bàn, hai tay Phong Linh nắm chặt, chân mày nhíu lại thành một đường. Nàng hy vọng chính mình sẽ ích kỷ, quản gì hắn có phải là muốn thành toàn cho mình hay không, quản hắn khỉ gió gì? Nhưng mà đáng chết, lương tri trong nàng đang gây sóng gió, lầm ầm ĩ, quở trách nàng.
Nàng vùi đầu thật thấp, làm đà điểu lẩm bẩm, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì cả………..
“Nhất bái thiên địa!”.
Nghe tiếng hô bái thiên địa, Phong Linh chân động toàn thân, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nơi đó.
Hai người từ từ cúi xuống, từ từ, từ từ…………..
Hình ảnh trước mắt giống như được quay chậm, mỗi một chi tiết nhỏ, một chút xíu biến hóa cũng đều phóng đại trước mắt Phong Linh. Nàng có thể nhìn thấy nụ cười cay đắng của Dạ Lạc Dao, có thể nhìn thấy Thần Hoàng không bị ảnh hưởng………
Tất cả những điều này đều là vì nàng.
Hô hấp bắt đầu thay đổi, mỗi hình ảnh đều đập vào lòng nàng, không biết đây là cảm giác gì. Tay của nàng nắm chặt ngực, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu túa ra, nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
“Nhị bái cao đường!”.
Hai người được gọi là kim đồng ngọc nữ lại cúi người xuống.
Phong Linh khổ sở níu lấy cổ áo, sắc mặt bắt đầu đỏ lên, rồi tái nhợt, mồ hôi trên trán ra càng nhiều, hô hấp như muốn dừng lại.
Mọi người đều bị hình ảnh trên đài hấp dẫn, không ai chú ý đến biến hóa của nàng. Phong Linh muốn há mồm kêu cứu nhưng lại không phát ra tiếng.
“Phu thê giao bái!”.
Nàng không thể hít thở, không thể……
Phong Linh không nhịn được nữa, ngã xuống……..
Bỗng chốc có một đôi tay rắn chắc đỡ lấy nàng, Phong Linh sắp bất tỉnh, nửa khép con mắt, tầm mắt mông lung mơ hồ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lo âu của một người toàn thân màu đỏ.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nàng bắt lấy tay hắn, hé miệng, yếu đuối nói từng câu từng chữ. “Không nên cưới nàng……”.