“Vâng, vâng, vâng!”. Mấy người vừa lăn vừa bò ra ngoài ngõ.
“Hàm Vương?”. Nhìn thấy hắn làm Phong Linh nhớ tới ngày đó ở phòng bếp….
Phong Linh không được tự nhiên dời tầm mắt đi, Dạ Vô Hàm tiến tới nhìn hai mẹ con: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bọn chúng lại ngăn các ngươi lại?”.
“Giật tiền”.
“Cướp sắc”.
Hai mẹ con nói ra cùng lúc. Sau đó giật mình, quay sang oán giận nhau.
“Nương, bộ dạng nương nhìn như bà cô, ai chịu cướp sắc của nương hả?”.
“Tiểu tử thối, nương giống bà cô chỗ nào hả?”. Phong Linh không khách khí vỗ đầu của nó: “Làm ơn đi, nhà chúng ta nghèo như thế này, làm gì có bạc cho người ta cướp hả?”. Vừa nói vừa nháy mắt cho con trai.
Dạ Vô Hàm vuốt trán: “Được rồi, nguyên nhân là gì không quan trọng, không có việc gì là tốt rồi”.
“Ừm!”. Hai người gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, đúng!”.
Phi Ưng tiến lên, nhỏ giọng: “Hàm Vương, chúng ta phải đi rồi”.
Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng gật đầu, không yên tâm nhìn hai mẹ con: “Các ngươi xác định là không có việc gì chứ?”.
“Đúng đúng, đi đi thôi”. Hai người cười hì hì phất tay với hắn. Dạ Vô Hàm vừa rời đi Phong Linh lôi túi bạc ra nói: “Con trai, chúng ta về tìm một chỗ chôn!”.
“Đúng!”. Bảo Bảo dùng sức gật đầu.
Hai người vừa đi vừa thương lượng xem nên giấu ở phòng bếp hay là nhà vệ sinh, vừa ra khỏi ngõ, một bóng người xuất hiện một cách quỷ dị ngăn trước mặt hai người.
Đó là một người nhìn từ trên xuống dưới không tìm ra hơi người [1], đường cong trên mặt cương nghị như được khắc, đôi mắt tĩnh mịch, sống mũi thẳng tắp, môi hơi mím, ánh mắt lạnh lẽo, ai gặp cũng phải rét run.
[1] câu này có nghĩa cả người anh tỏa ra khí lạnh -.-
“Ực ực”. Hai mẹ con nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng lui về phía sau. Người này rõ ràng là một cao thủ võ lâm, không làm việc tốt, còn có……….
Người nọ không nói lời nào chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mẹ con.
Bảo Bảo chọt chọt mẹ: “Mẹ…. đưa cho hắn đi”.
Phong Linh lắc đầu một cái, ôm chặt túi bạc, gương mặt bi phẫn.
“Mẹ… Đưa cho hắn đi…. Nhìn hắn giống như…… sẽ giết người thật đó….”.
Phong Linh nhìn túi tiền rồi lại nhìn người nọ, ngó qua ngó lại nhiều lần, không còn cách nào khác, ném bạc qua, quay mặt đi rưng rưng nói: “Đó, ngươi đem đi đi! Cầu xin ngươi nhanh một chút đừng để ta lại nhìn thấy nó nữa!”.
Người áo đen liếc nhìn túi bạc trên mặt đất, chân mày kiên nghị run rẩy vài cái.
Hắn lẳng lặng mở miệng: “Ta, không phải cường đạo”.
“À?”. Phong Linh lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Vậy ngươi cướp sắc không?”.
Chân mày của hắn tiếp tục co giật – ing.
“Ta, không phải hái hoa tặc”.
“Haizzz”. Hai mẹ con thở phào nhẹ nhõm, nhét bạc vào trong ngực. Phong Linh thân thiện mỉm cười hỏi: “Xin hỏi ngươi có việc gì không? Muốn hỏi đường hay là hỏi người?”.
Nam tử nâng mắt lên: “Ta, là sát thủ”.
Hai người gật đầu cười một cái: “A, hắn nói hắn là sát thủ……”.
Bỗng chốc nụ cười cứng đờ, ngay sau đó một lớn một nhỏ thét lên chạy trốn: “Aaaaaa! Sát thủ tiên sinh, chúng ta không có tiền! Chúng ta không quyền không thế, ngài tìm lộn người rồi!!!!! Aaaaa!!!!”.
Làm chương này mà vừa làm vừa cười đau cả ruột