Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 137

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 137

Phong Linh rùng mình, Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng như vậy khiến nàng sợ hãi.

“Rầm!”

Dạ Hồng Thiên giận đến mức vỗ mạnh xuống bàn, “Đến lời của trẫm mà các ngươi cũng không thèm nghe sao?!”

Dạ Dập Tuyên vội la lên, “Vương huynh, các đại thần đang nhìn đó! Mau về thôi!”

Phong Linh vội vàng nháy mắt ra hiệu với Bảo Bảo. Bảo Bảo uể oải gật đầu một cái, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã bày ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, vỗ tay, vui mừng nói, “Các thúc thúc đùa thật vui nha, thú vị hơn các a di kia múa nhiều, các thúc thúc thiệt thông minh, có thể nghĩ ra trò này để chọc mọi người vui vẻ!”

Dạ Dập Tuyên kịp phản ứng, cười nói theo, “A, đúng vậy, để có màn này chúc thọ hoàng hậu, chúng ta luyện mất mấy ngày đó.” Dạ Dập Tuyên nhân cơ hội đến chắn giữa hai người, “Đặc biệt phải tập biểu cảm đối địch cho giống khiến hai vương huynh mệt muốn chết luôn.”

Phong Linh đảo mắt, lập tức cười nói, “Hoàng thượng, đây là màn biểu diễn thái tử điện hạ đặc biệt chuẩn bị vì hoàng hậu nương nương ạ.”

Nhất thời, mọi người ồ lên.

“Thì ra là diễn thôi, các vương gia thật tài năng!”

“Không tệ, không tệ, suýt chút nữa thì bị lừa rồi!”

“Ha ha, hay, hay!”

Diêu Ngọc thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bị cho là diễn, không khí đang giằng co bỗng lập tức náo nhiệt lên, tức đến mức cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Món quà này, thật đặc biệt quá!!”

Dạ Hồng Thiên đương nhiên biết bọn Phong Linh đang giúp hai người kia tìm lối thoát, bớt giận, ngồi xuống, ngụ ý nói: “Quà tặng mới lạ,tất nhiên không xấu, nhưng lạ một chút thì được rồi.”

“Vâng vâng, phụ hoàng nói rất đúng ạ.” Dạ Dập Tuyên kéo tay Dạ Vô Hàm, “Đi!”

Dạ Vô Hàm nhăn chặt mày, nhìn Phong Linh, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng bây giờ hắn thật sự không có cơ hội nói.

Phong Linh nháy mắt ra hiệu với Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm khẽ cắn răng, đột nhiên xoay người, trở về chỗ ngồi. Phong Linh trở lại bên cạnh Thần Hoàng, kéo hắn ngồi xuống, “Dạ Tàn Nguyệt, người đừng có qúa đáng!!”

Lúc này, nhạc lại vang lên, các cung nữ bắt đầu bưng thức ăn lên điện. Trải qua việc vừa rồi, các đại thần đều thả lỏng, mời rượu lẫn nhau, nhỏ giọng nói đùa.

“Sao, đau lòng vì hắn?” Thần Hoàng cười lạnh, xoa nhẹ gò má bị đánh, sau đó tự rót một ly rượu cho mình, nhẹ nhàng đặt bên môi……

Diêu Ngọc trợn to hai mắt, chăm chú nhìn Dạ Tàn Nguyệt, thấy ly rượu càng ngày càng gần môi hắn, càng ngày càng gần, hai tay Diêu Ngọc bất giác siết thật chặt.

Phong Linh tức giận giật lấy ly rượu trong tay Thần Hoàng, “Này, không phải chúng ta nên nói chuyện cho rõ ràng sao?”

Diêu Ngọc thấy ly rượu bị Phong Linh đoạt đi, giận đến mức thiếu chút nữa đập bàn, Phong Tam Nương đáng chết, luôn luôn chen ngang vào thời điểm quan trọng nhất!

Thần Hoàng nghiêng người sang, nhìn nàng, “Chúng ta có chuyện cần nói sao? Ta là thái tử, nàng là thái tử phi, Bảo Bảo là nhi tử của chúng ta, hết chuyện!!”

“Căn bản ta không muốn làm thái tử phi!” Phong Linh nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ta nghe lão yêu bà nói, có người tiên đoán ta có tướng làm hoàng hậu, ta biết người cổ đại các ngươi rất mê tín, chắc chắn sẽ tin điều này! Cho nên, ngươi mới cưới ta, đơn giản là để có được điềm tốt lên làm hoàng đế mà thôi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không có tướng hoàng hậu gì hết! Ta không có bản lãnh giúp người làm hoàng đế, cũng không thích bị các ngươi kéo vào vòng giành tới giành lui!”

Thần Hoàng liếc nàng, “Ai nói ta cưới nàng là vì muốn làm hoàng đế?”

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện đó?”

“Ít nhất, ta không nghĩ vậy.”

“Thôi đi, vậy ngươi vì các gì? Ngươi ngàn vạn đừng nói là vì yêu thích ta gì gì đó nha, đường đường thái tử điện hạ, sẽ đi thích một nữ nhân đã có con?”

“Tại sao không?” Thần Hoàng lại gần nàng, “Ta đã sớm nói với nàng, ta có sở thích khác người!”

Phong Linh thoáng thấy vẻ mặt căng thẳng của Dạ Vô Hàm, vội vàng né xa ra, nhỏ giọng nói, “Rất xin lỗi, ta không thích ngươi! Ép buộc không có hạnh phúc, ngươi càng ép buộc sẽ chỉ làm cho ta càng chán ghét ngươi mà thôi!”

“Chán ghét?” Thần Hoàng siết chặt ly rượu trên bàn, bưng lên, nở nụ cười câu hồn. Hắn liếc mắt về phía Diêu Ngọc, nhẹ nhàng đưa ly đến bên môi, “Nếu như vậy đã đủ để nàng chán ghét, vậy kế tiếp nàng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì…….. Rất nhanh thôi nàng sẽ cảm thấy căm hận.”

Nói xong, ngửa đầu, uống hết ly rượu.

Diêu Ngọc thấy Thần Hoàng uống hết ly rượu, rốt cuộc yên tâm, nụ cười cũng chói mắt hơn. Dạ Mặc Cảnh thấy nụ cười của Diêu Ngọc, đã quá hiểu Diêu Ngọc nên biết ngay nụ cười ấy có ý nghĩa gì. Diêu Ngọc vui sướng đá lông nheo với Dạ Mặc Cảnh, chẳng mấy chốc, chướng ngại giữa bọn họ lại mất bớt một cái.

Phong Linh nghe không hiểu ý của hắn, chuẩn bị thực hiện tiết mục nói chuyện đêm khuya với hắn.

“Vương huynh, mời huynh!”

Đối diện, Dạ Dập Tuyên mượn cơ hội kính rượu Dạ Vô Hàm, nói nhỏ, “Tiệc gần kết thúc rồi, đã đến lúc thả Tàng Tâm từ trong pho tượng ra, để nàng ta cải trang thành Tam Nương. Chốc lát, chỉ cần dẫn Tam Nương đi ra, sau đó giấu Tam Nương vào trong pho tượng kia, để Tàng Tâm đi vào vậy là xong!”

Dạ Vô Hàm uống một ngụm rượu, khẽ gật đầu, người sau hiểu ý, lặng lẽ rời đi.

Phong Linh nói khô cả họng, cầm bình rượu lên định rót cho mình một ly, ai ngờ, còn chưa bưng lên, đã bị Thần Hoàng đoạt mất, cầm lên uống sạch.

“Này! Ly này là của ta! Ngươi khôngbiết tự rót à?!”

Thần Hoàng híp mắt, khóe miệng cong cong, sinh ra một loại mê hoặc mà nếu trúng chiêu tuyệt đối sẽ là vết thương trí mạng.

“Rượu trong hoàng cung, không phải ai cũng uống được.”

Phong Linh nổi giận, “Thái tử thì giỏi lắm sao, ngươi đừng có mà xem thường người quá đáng, không uống thì không uống! Ai thèm!”

Thần Hoàng cười cười, quay đầu, nhìn về phía Dạ Hồng Thiên, đứng lên, quy củ nói, “Phụ hoàng, ngài đã hạ chỉ ban hôn cho nhi thần, lúc nào nhi thần thành hôn mới có thể thành hôn ạ, cái đó…….. Nhi thần và thái tử phi đã viên phòng, nói không chừng trong bụng nàng đã có tiểu hoàng tôn của ngài rồi đó!”

Quần thần cố nén cười, thái tử tuấn mỹ nhìn chẳng khác gì người bình thường, không ngờ lại là một kẻ ngốc! Loại chuyện riêng tư thế này cũng không biết kiêng dè.

Phong Linh kêu lên, “Ngài nói bậy gì đó!”

Thần Hoàng cúi đầu, cười nói “Thái tử phi, nàng chớ xấu hổ, trong hoàng cung ai mà không biết đêm đó chúng ta đã động phòng chứ!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất