Trong phòng, ngự y đang chỉnh lại hai cái răng cửa cho Phong Linh, đau đến nỗi nàng kêu ra những tiếng như heo bị chọc tiết. Bên ngoài, Thần Hoàng vẫn luôn đứng canh giữ bên cửa, mỗi lần hắn nghe thấy tiếng kêu của nàng thì chân mày lại nhíu chặt thêm.
Bảo Bảo ngồi trên lan can, đôi chân vung vẩy, “Thần Hoàng thúc thúc, cháu không hiểu, rõ ràng thúc chính là thái tử, là Hoàng đế tương lai, tại sao thúc còn muốn ngụy trang thành người khác?”.
Ánh trời chiều trải dài sau lưng Thần Hoàng, hắn quay đầu lại, bóng dáng của hắn dường như được bọc một lớp viền vàng. Hắn liếc mắt nhìn tiểu tử một cái, không để ý nói. “Cháu có nhớ ta đã nói gì với cháu không? Cái gọi là cường đại phải tự tích lũy bằng thực lực của mình, không phải do người khác đưa tới. Cho dù ta thuận nước đẩy thuyền (= thuận lợi) lên làm hoàng đế thì cũng chỉ là tượng gỗ mà thôi
Bảo Bảo cái hiểu cái không, cũng không cảm thấy hứng thú. Chính trị là thế giới của người lớn, nó không cần quan tâm.
Lúc này, cửa phòng mở ra, ngự y vừa lau mồ hôi vừa nói. “Răng của thái tử phi đã chỉnh tốt rồi, tạm thời thái tử phi không thể ăn nhiều, càng không thể ăn hoa quả và các thức ăn phải nhai”.
“Được rồi, ngươi lui ra đi”.
“Vâng”.
Hai người vào trong thư phòng, Phong Linh còn đang cầm gương nhe răng toét miệng ra nhìn trái rồi lại nhìn phải. Mặc dù gương mặt vẫn còn hơi sưng nhưng máu ứ đọng đã biến mất hết rồi. “Không ngờ ở cổ đại lại có kỹ thuật trồng răng tiên tiến đến vậy? Không biết răng này làm bằng chất liệu gì mà nhìn cũng rất đẹp”.
“Nếu như nàng thích thì ta sẽ thay hết cho nàng”.
Nàng để gương xuống cau mày nhìn chằm chằm người ngồi đối diện. Nàng chỉ nghĩ đến cái người này ở bên cạnh mình mà còn dùng đến 3 thân phận, coi nàng như người ngu mà xoay quanh thì nàng lại cảm thấy rất tức giận.
Thần Hoàng có thể nhìn được là nàng vẫn còn đang tức giận, hắn rất đáng đánh đòn, dùng gương mặt tuấn tú, một tay chống cằm, ánh mắt câu hồn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Phong Tam Nương, nàng xem xét một chuyện cũng đừng nhìn bề ngoài, nàng phải nhìn thấy sự dụng tâm của ta chứ, không phải là vì ta muốn ở cùng nàng thì lâu ngày sẽ sinh tình sao, sau đó ta với nàng việc gì cũng tốt đẹp”.
Phong Linh ngoài cười nhưng trong không cười. “Cách làm của thái tử điện hạ thật là đặc biệt, ta thật sự là không thể biết được đâu mới thật sự là ngươi, hay là……….”. Nàng nheo mắt, đột nhiên đưa tay véo véo mặt hắn. “Đây cũng là mặt nạ da người”.
“A, cái nữ nhân này! Đau, đau quá……….”. Thần Hoàng vội vàng cứu gương mặt tuấn tú của hắn khỏi ma trảo của nàng.
“Đây là da thật à?”.
“Nói nhảm vậy, nàng có thấy mặt nạ da người nào đẹp như thế này chưa?”.Trong ánh mắt hắn lộ chút buồn bã, hai bên gương mặt hơi hồng hồng, xem ra hắn bị Phong Linh véo rất đau. “Ta không hiểu, tại sao nàng lại mạnh tay thế chứ”.
Bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo khoác lên vai Thần Hoàng, đồng tình nói. “Cháu đã lớn lên trong hoàn cảnh đầy bạo lực đó!”.
Thần Hoàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nó, bày tỏ sự thông cảm.
Nhìn hai người một đáp một hát, Phong Linh giống như mẹ ghẻ, lườm bọn họ trắng mắt. Sau đó lại lấy gương soi hai bên. “Này, nhìn như vậy có nhận ra là răng giả không?”.
Thần Hoàng buồn cười, rút cái gương trong tay nàng. “Nàng nhìn đẹp lắm rồi, không cần phải soi gương nữa”.
Phong Linh nheo mắt, tức giận nói to. “Hừ, hoàng hậu, cái lão yêu bà đó, dám cho người đánh rụng răng cửa của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Ta nhất định phải làm cho răng trong miệng nàng ta rụng hết!”.
“Nương! Không cần người ra tay!”. Bảo Bảo vỗ ngực nói. “Thù oán của nương, con sẽ báo thay người! Dù gì thì bây giờ con cũng là minh chủ võ lâm!”.
“Được!”. Phong Linh gật đầu, cũng không quên dặn dò. “Con trai, đừng điều quá nhiều người, khoàng 180 người tiến vào hoàng cung là được!”.
Hai mẹ con chìm đắm trong sự vui sướng của âm mưu báo thù, cười mờ ám không ngừng. Thần Hoàng nhếch mày, đứng lên đi ra ngoài, ra đến cửa thì nói một câu. “Thù của nàng và con trai, tất nhiên là để ta báo rồi”.
Hai người sửng sốt một chút. Bảo Bảo đẩy nàng nói. “Nương, lần này chơi lớn rồi, một Vương gia, một thái tử, còn cả một hoàng hậu. Nương theo được không?”.
Phong Linh gật đầu thành thật trả lời. “Không giải quyết được”. Nhưng sau đó nàng cười lớn. “Nhưng mà nương có con mà, nhất định con sẽ giải quyết cho nương, đúng không?”.
“………………….”.
Thần Hoàng đứng trong sân, cầm lấy vật ở chân chim bồ câu sau đó thả con chim bồ câu ra, nhìn vào tờ giấy trong ống trúc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Muốn mang nàng đi? Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?”. Vừa dứt lời, tờ giấy trong tay bốc cháy, cháy sạch sẽ không còn một mẩu.
…
Từ trong miệng Bảo Bảo, Phong Linh biết được hình như Dạ Vô Hàm đang chuẩn bị cái gì đó thì toát mồ hôi thay hắn. Thần Hoàng thân là thái tử mà có thể ẩn núp ở bên ngoài lâu như vậy chứng tỏ hắn không phải là một người dễ chọc.
Mà đêm đó, Thần Hoàng cũng không hề xuất hiện.
Sáng sớm hôm sau cung nữ lục tục đi vào gian phòng, “Thái tử phi, xin ngài dậy tắm rửa thay quần áo”.
Phong Linh mơ mơ màng màng, nàng đá đá chân con trai. “Này, gọi con đấy”.
Bảo Bảo lật người, lẩm bẩm một câu. “Ai là thái tử phi thì người đó dậy đi”.
Các cung nữ thấy nước trong thùng sắp lạnh nhưng họ kêu bao nhiêu lần hai mẹ con vẫn ngủ trên giường, sống chết không chịu đứng lên, họ lại không dám gọi lớn tiếng.
Đúng lúc này có một người đi vào, các cung nữ hành lễ. “Thái tử điện hạ, thái tử phi……….”.
Thần Hoàng cẩm y ngọc đái, tuấn mỹ đến nỗi làm người ta hoa mắt, hắn quét mắt nhìn một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, không nói hai lời, hai tay xách hai người ném vào trong thùng gỗ to. Các cung nữ trợn mắt há mồm.
“Mẹ ơi ――”. Hai người hét to. “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không biết bơi”
Thần Hoàng lại mò hai người lên, nhìn gương mặt trắng bệch do bị dọa của họ, cười một tiếng. “Tỉnh chưa? Được rồi, ta cho hai người nửa canh giờ, ăn mặc chỉnh tề vào”. Hắn nhẹ nhàng bỏ tay ra.
Bảo Bảo cố gắng bò dậy, nhổ nước trong miệng ra, nằm bên thùng lè lưỡi như chú cún nhỏ bị rơi xuống nước. Phong Linh giận dữ, chỉ vào bóng lưng của hắn kêu to. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đừng có kiêu ngạo, đừng tưởng rằng ngươi là thái tử thì ta sẽ sợ ngươi!”.
Cung nữ cũng không dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng thay quần áo cho hai người.
Sau nửa canh giờ, Thần Hoàng rất đúng giờ lại hiện ra. Thấy hai người đã ăn mặc chỉnh tề, hắn nở nụ cười, đi đến kéo tay của hai người. “Đi thôi, trò vui sắp bắt đầu rồi”.
Phong Linh làm mặt thối. “Này, không phải là ngươi muốn chúng ta đến chúc thọ cái bà hoàng hậu đó chứ?”.
Bảo Bảo thuận tiện nói một câu. “Là minh thọ thì chúng ta nên đi”. (Minh thọ: bữa tiệc mừng thọ tối tăm, có nhiều trò xấu)
Phong Linh nở nụ cười, giơ ngón tay cái với con trai.
Thần Hoàng nghiêng đầu, liếc nhìn Phong Linh, hắn nở nụ cười mê người. “Hôm nay Dạ Vô Hàm cũng tới, nàng xác định là nàng muốn đi?”.
Nhớ đến cơ hội mà Bảo Bảo đã nói với nàng tối qua, Phong Linh cứng người, nàng khẩn trương, mồ hôi toát ra.
Thu hết vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, Thần Hoàng nở nụ cười lãnh khốc, tay nắm chặt lấy tay nàng. “Đừng quên, bây giờ thân phận của nàng là thái tử phi”.