Phi Ưng và Huyền Phong canh giữ bên ngoài cửa phòng trên tầng hai. Huyền Phong không hiểu, hỏi. “Phi Ưng đại ca, tại sao bây giờ Vương gia còn có tâm tư đi dạo kỹ viện?”.
“Đừng có nói lung tung, bà chủ của nơi này là tai mắt của Vương Gia”.
“A~”. Huyền Phong bừng tỉnh, hiểu ra. “Hóa ra là như vậy”.
Trong gian phòng, Tàng Tâm rót trà cho Dạ Vô Hàm, con mắt hơi nheo. “Hàm Vương, từ sau khi tòa kỹ viện kia bị cháy, lâu lắm rồi ngài chưa đến thăm ta nha”.
Vẻ mặt Dạ Vô Hàm lạnh lùng. “Ngươi thu hồi lại những câu khách sáo mà ngươi hay dùng với khách đi”.
“Ngài đúng là vô tình”. Tàng Tâm nhún vai một cái, ngồi đối diện với hắn. “Hôm nay Hàm Vương đến tìm ta có việc gì?”.
“Bên Địch Cuồng có tin tức gì không?”.
Tàng Tâm nói đơn giản. “Sự việc của Triệu phủ là do ‘mặt quỷ tăng’ giá họa cho bang của Địch Cuồng. Chắc hẳn là người ra lệnh cho bọn họ chính là Hoàng hậu và Dạ Mặc Cảnh”.
“Mặt quỷ tăng?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, nếu như đúng là bọn hắn vậy thì có thể là do Cảnh Vương thúc sai sử. Hắn nhớ là ngày Bảo Bảo lật lại bản án cho nương nó, Dạ Mặc Cảnh cũng xuất hiện…….
Hắn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén, làm cho Tàng Tâm cũng phải nhíu mày.
“Chuyện của Nguyệt Nguyệt là như thế nào?”.
Da đầu Tàng Tâm run lên nhưng trên mặt nàng ta lại không tỏ vẻ gì mà cười cười. “A, đó là một cô nương chưa treo biển hành nghề ở kỹ viện của ta. Ta thấy nàng ta có vẻ thùy mị nên để cho nàng ở đây ra giá cao cho mình. A đúng rồi, ngày hôm đó, Tuyên Vương cũng đến đây còn dẫn theo một vị công tử rất tuấn tú”.
Dạ Vô Hàm nheo mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia làm cho người khác phải nổi da gà. Tàng Tâm lừa biếng nhắm mắt, cả người lộ ra một cỗ mê người tự nhiên. Nhưng tỏng đáy lòng nàng ta cảm thấy rất khẩn trương, nàng ta hiểu rõ Dạ Vô Hàm, nếu như hắn hỏi một việc gì đó có nghĩa là hắn đã bắt đầu nghi ngờ nàng.
Dạ Vô Hàm thu hồi ánh mắt, nói nhàn nhạt. “Ngày mai là sinh nhật của Diêu Hoàng Hậu, chắc chắn Hoàng cung sẽ tổ chức tiệc. Bổn Vương muốn ngươi theo bổn vương vào cung”.
“Ta?”. Tàng Tâm không hiểu hỏi. “Ta đi làm cái gì?”.
“Ngươi am hiểu thuật dịch dung, đến lúc đó bổn vương cần ngươi cải trang thành một người”.
“Đó là ai?”.
…………….
“Dạ Tàn Nguyệt đáng chết! Tức chết bổn cung rồi!”. Diêu hoàng hậu ngồi trên ghế, hai chân ngâm trong nước lạnh, bởi vì lúc nãy chạy nhanh không cẩn thận bị trặc chân, bây giờ đang rất đau.
Nàng càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng cảm thấy kì quái. Không phải Dạ Tàn Nguyệt không bao giờ chịu ra khỏi Thanh Nhạc cung sao? Tại sao đột nhiến hắn ta lại đến Thiên lao? Hơn nữa, rõ ràng hắn đến để cứu Phong Tam Nương. Chẳng lẽ hắn ta bắt đầu hiểu được tình yêu nam nữ, hắn ta thích Phong Tam Nương?
Nàng trầm ngâm trong chốc lát, gọi tiểu thái giám đến bên cạnh. “Ngươi sang bên hoàng thượng một chuyến, nói là thái tử phát điên giết người, xin hoàng thượng định đoạt”.
“Vâng thưa hoàng hậu nương nương”. Một lúc sau tiểu thái giám trở lại. “Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nói chút chuyện nhỏ này ngài không muốn quan tâm, xin hoàng hậu nương nương… đừng…. đừng quấy rầy ngài nghe quốc sư giảng kinh”.
Diêu Ngọc tức giận đá đổ chậu nước. “Cái gì gọi là chuyện nhỏ? Tên điên đó giết người, bây giờ còn muốn giết cả bổn cung mà gọi là chuyện nhỏ?”.
“Hoàng hậu nương nương bớt giận, hoàng hậu nương nương bớt giận”. Cung nữ, thái giám trong phòng quỳ xuống.
Sau khi Diêu Ngọc phát tiết xong, nàng ta từ từ tỉnh táo lại.
Từ sau khi Phong Tam Nương xuất hiện, tên thái tử ngốc này bắt đầu hành động khác thường. Cái gọi là khác thường có nghĩa là hắn ta giống như một người bình thường. Kết hợp với những chuyện trước kia đến khi hoàng thượng đột nhiên đưa ra thánh chỉ gả Phong Tam Nương cho thái tử, đột nhiên nàng nghĩ đến một kết quả đáng sợ……….
Hắn ta giả điên.
Suy nghĩ này làm cho nàng rùng mình. Nếu như nghĩ như vậy thì mọi việc đều trở nên hợp lý. Hắn ta ở trong Thanh Nhạc cung không bước chân đi đâu cho nên không có ai để ý đến hắn ta, lại càng không có ai biết hắn ta làm những việc gì. Kể cả việc hắn ở trong núi chữa bệnh vài năm cũng vậy, tất cả mọi người đều không quan tâm đến hắn ta. Đây không phải là cung cấp cho hắn một cơ hội rất tốt để ẩn dấu thực lực của mình sao?
Uổng công bọn họ khóa mục tiêu trên người hai huynh đệ Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên, thật ra thì hắn ta mới là kẻ địch sau màn! Nàng phải cảm tạ Phong Tam Nương, nếu không phải nhờ nàng ta thì nàng vẫn không thể phát hiện được bí mật này!
Dần dần, Diêu Ngọc lại nở một nụ cười hung ác, điều này nhắc nhở nàng, không quan tâm đến hắn không phải là sai mà nàng phải tranh thủ thời gian khi hắn còn chưa đề phòng nàng! Nàng phải diệt trừ chướng ngại lớn nhất này!
Diêu Ngọc quyết định lợi dụng ngày sinh nhật của mình, khi đó văn võ bá quan sẽ vào cung, nàng sẽ tiêu diệt hắn!
Nhất định sẽ không có người nghĩ rằng chủ mưu của việc thái tử trúng độc bỏ mình là hoàng hậu nương nương. Mà Phong Tam Nương chính là người bị nghi ngờ đầu tiên.
Nghĩ đến đó, nàng ta ngửa đầu cười to, “Ha ha………”.
*^^^^^ tiểu Ngũ phân cách tuyến ^^^^^*
“Tại sao nương cháu còn chưa tỉnh?”.
“Đừng lo lắng, nàng không có việc gì, chỉ ngủ một lát sẽ tỉnh thôi”.
“Nhưng mà nương đã ngủ một ngày rồi”.
Bên tai ồn ào làm Phong Linh cựa mình, kéo chăn qua đầu.
“A, nương tỉnh rồi!”. Bảo Bảo thấy nàng động đậy thì hưng phấn đi tới, dùng sức lay người nàng. “Nương, nương, nương mai tỉnh lại đi!”.
“Trời còn chưa sáng đâu, ầm ĩ cái gì, để cho ta ngủ thêm một lát!”. Phong Linh phất tay một cái, không ngờ nàng lại mò đến một khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn toàn thịt, bóp một cái, cảm giác giống như mặt của tiểu tử thối nhà nàng?
Đột nhiên nàng vén chăn lên. “Bảo Bảo?”.
“Nương!”.
Bảo Bảo vui mừng nhào vào trong ngực nàng. “Nương, cuối cùng nương cũng tỉnh, con thật sự rất lo lắng khi nương ngủ một giấc dài như vậy!”.
“Làm sao con lại ở chỗ này?”. Phong Linh xách nó từ trong ngực ra, vừa ngẩng đầu lên thì gặp phải ánh mắt của Dạ Tàn Nguyệt. Hình ảnh lúc trước như tua lại trong đầu nàng.
Nàng vỗ đầu một cái, nhớ lại tất cả. Hình như vì nàng hắn đã…… bẻ cổ hai người kia “rắc” một cái!
Trời ạ, hắn lại giết người, hắn điên rồi sao?
Thần Hoàng bình tĩnh ôm cánh tay dựa vào giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa liên tục của nàng, hắn đã sớm đoán được nàng đang nghĩ gì, bỗng nhiên hắn mở lời. “Phong Tam Nương, tốt nhất là nàng nên cẩn thận một chút, nếu như nàng làm cho bản thái tử nổi điên thì không chừng bản thái tử sẽ lập tức đưa nàng vào động phòng đấy!”.
Phong Linh mở to mắt, nháy nháy vài cái. Cách nói chuyện này, thái độ phách lối này, sức lực không ai bì nổi này, sao lại giống như………….
Nhìn bộ dạng ngu si của Phong Linh, Bảo Bảo lo lắng giật ống tay áo của Thần Hoàng. “Thần Hoàng thúc thúc, không phải là nương của cháu bị đánh hỏng đầu rồi chứ?”.
“Thần, Thần Hoàng?”. Phong Linh bị hai chữ này đánh chết cháy.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Thần Hoàng nổi lên một tia thú vị. “Nàng cũng có thể gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt giống như trước đây!”.
“Cái gì? Tiểu Nguyệt Nguyệt?”. Suýt chút nữa thì Phong Linh phun ra một ngụm máu, nàng há to mồm, hàm trên mất hai cái răng cửa, nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
“Ngươi là Tiểu Nguyệt Nguyệt? Ngươi là Thần Hoàng? Ngươi chính là thái tử?”.
Ai đến nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra đi? Thế giới này đảo điên hết rồi!
Thần Hoàng tốt bụng giúp nàng khép miệng lại, hắn đá lông nheo với nàng. “Ta chỉ là nam nhân của nàng!”.