Dạ Vô Hàm cụp mắt, không nói thêm gì nữa mà hắn ôm chặt nàng vào trong lòng.
Đột nhiên Phong Linh đẩy hắn ra, lôi hắn đi: “Dạ Vô Hàm, ta đến cứu ngươi, bên ngoài bọn họ đang hỗn chiến, chúng ta phải nhân cơ hội này chạy trốn, ngươi nhanh lên một chút!”.
Dạ Vô Hàm sững sờ, sau đó buồn cười nói: “Nàng tới cứu ta?”.
“Ừm!”. Phong Linh gật đầu thật mạnh, sau đó quay người nhặt cây đao trên mặt đất. “Đi mau, có gì thì ra ngoài chúng ta lại nói!”.
Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, cầm theo thanh gỗ trong tay.
Phong Linh giật mình, cứng người nhìn chân của hắn. “Ngươi…. Chân của ngươi bị làm sao thế?”.
“Khi bão cát đen đến, ta bị chiến xa cán vào chân”. Hắn nói thì nhẹ nhàng như thế nhưng Phong Linh có thể nhìn thấy được, hắn đi một bước thì chân mày cũng hơi cau lại. Nàng có thể hiểu hắn đau như thế nào.
Lúc này tiếng đánh nhau bên ngoài cũng giảm xuống, Phong Linh nóng nảy: “Sao bây giờ, còn muộn nữa chúng ta sẽ không ra ngoài được!”.
“Dạ đại ca”.
Phong Linh vừa nghe thấy thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Huyền Phong đang đi tới, sau lưng đang áp tải đám người Hắc Hổ, trên mặt mọi người đều đang chảy máu. Hắc Hổ bị áp đến trước mặt, không ngừng dùng dằng: “Huyền Phong lão yêu! Muốn giết thì cứ giết, Hổ gia ta đây không sợ! A, lão đại yêu tinh, ngươi không sao chứ?”.
Dạ Vô Hàm ngó ngó những nữ trang trên người những tên cướp kia, nhìn Phong Linh cười cười, nghĩ là biết sự việc như thế nào rồi. Hắn ghé sát vào tai Phong Linh đang đứng ngẩn người, khóe miệng nâng lên, cố nín cười: “Lão đại yêu tinh?”.
Tai Phong Linh đỏ lên, nổi giận quay đầu lại nói: “Không phải là ngươi bị hắn ta bắt được à?”.
Hắn nhún vai, có lẽ là đứng một chân có chút mỏi, định dựa vào người nàng, một cánh tay còn gác lên người nàng.
Huyền Phong nhìn hai người, lập tức đoán được chuyện xảy ra.
Hắn ta cười một tiếng: “Đại ca, đây có phải là đại tẩu không?
Hai người trăm miệng một lời
“Đúng”.
“Không phải”.
Phong Linh chỉ hận không thể đánh vào miệng mình, cảm giác giống như là tự biên tự diễn làm ra một vở hài kịch, còn nàng, con mẹ nó, nàng là người đầu tiên kí tên trong tài liệu! Nàng gióng trống khua chiêng tới cứu người, thì ra người ta đang ở đây rất vui vẻ còn xưng huynh gọi đệ.
Dạ Vô Hàm cười một tiếng, đính chính: “Sáu năm trước đúng là như thế, nhưng mà ta đã hưu nàng!”.
Phong Linh lườm hắn một cái, bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười. “Không sai, vì ta cho hắn ta đội nón xanh!”.
Nụ cười của Huyền Phong cứng lại, hắn lúng túng sờ mũi. “A, cái đó, hai người cứ trò chuyện, đệ còn có chút việc”.
Xoay người lại: “Lôi bọn này xuống, đầu hàng thì chúng ta hợp nhất, cứng đầu cứng cổ thì chôn sống đi”.
Phong Linh vỗ trán nói: “Đợi chút, bọn họ đến cùng với ta, lần này tấn công vào đây là do ta. Ặc, thật ra thì, có một chút xíu hiểu lầm, ta còn định cứ như vậy mà đi, ha ha……..”.
Nàng cười cười, quay đầu lại trừng Dạ Vô Hàm, ý bảo hắn phải nói giúp nàng. Dạ Vô Hàm nhướn mày, cười khẽ, ngẩng đầu lên nói: “Huyền Phong, làm theo lời nàng nói”.
Huyền Phong cũng thoải mái nói: “Được thôi, nếu chị dâu đã lên tiếng thì việc này cứ quyết vậy đi”.
HẮc Hổ không tin vào tai mình. “Ngươi… Chỉ thế thôi mà ngươi cũng thả chúng ta?”.
Huyền Phong liếc hắn một cái nói: “Sao, đánh chưa đủ à? Được, chúng ta ra ngoài đánh tiếp”.
Hắc Hổ lắc đầu một cái, mới nói: “Ta không ngờ ngươi lại là người phóng khoáng như vậy, trước kia ta vẫn nghĩ ngươi là hạng tiểu nhân âm hiểm xảo trá……”.
Huyền Phong vuốt cằm, làm bộ gật đầu một cái: “Ngươi nói rất đúng”. Hắn nghiêng đầu, nhìn Hắc Hổ, cười một tiếng: “Đánh nhau cũng hết sức rồi, chúng ta tỉ thí trên bàn rượu thì sao? Chỗ của ta có rất nhiều rượu ngon đấy”.
Hai mắt Hắc Hổ sáng lên, cười to: “Ta mà phải sợ ngươi à? Đến đây đi”.
“Đi!”.
Chỉ một tiếng cười mà xóa bỏ cừu hận, Phong Linh rốt cuộc cũng yên lòng, nàng vẫn rất yêu mến nhóm cướp nhưng rất thật tính….
Ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy Dạ Vô Hàm vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng không được tự nhiên, ho một cái, giải thích: “Tiểu Tuyên Tuyên phụng chỉ đến tìm ngươi, ta lại ở trong vương phủ rất chán, nên nghĩ là đi du lịch, ngươi đừng có tự mình đa tình nghĩ ta đến tìm ngươi”.
Hắn cười cười, đến bên cạnh nàng: “Thật sao?”.
Phong Linh đỏ mắt, ánh mắt nhìn sang chỗ khác. “Này, ngươi cũng quá đáng lắm, nếu bình an sao ngươi không báo tin cho mọi người”.
“Hết cách rồi”. Dường như là hắn rất mệt, chống cằm trên vai nàng. “Ta ngất xỉu ba ngày, hôm qua mới tỉnh”.
“Ba ngày?”. Phong Linh cắn cắn môi, trái tim cảm thấy hơi nhói, cúi đầu xuống nhìn cái chân trái của hắn: “Sẽ bị tàn phế sao?”.
Dạ Vô Hàm buồn cười, gõ đầu của nàng một cái: “Nàng hi vọng ta bị tàn phế đến thế à?”.
Đúng lúc này Huyền Phong lại xuất hiện, gương mặt không hiểu: “Dạ đại ca, đại tẩu, ta hỏi một chút. Dạ đại ca, rốt cuộc huynh có mấy vị phu nhân vậy?”.
Dạ Vô Hàm ngẩn ra. “Có chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi các huynh đệ lại cướp được một đoàn người, trong đó có một nữ nhân tự xưng là phu nhân của huynh”.
“Phu nhân?”.
Không đợi Huyền Phong nói thêm, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy thẳng về phía Dạ Vô Hàm: “Hàm Vương, rốt cuộc thiếρ cũng tìm được ngài”.
Dạ Vô Hàm đứng một chân không vững, ngã xuống, đập đầu xuống đất, đau đến nỗi hắn nhíu chặt lông mày.
“Châu Châu?”.
Phong Linh chạy qua, một tay xách Châu Châu ném qua một bên, rồi đỡ Dạ Vô Hàm dậy. “Làm sao mà ngươi lại yếu thế hả, thế mà cũng ngã được?”.
Lúc này Châu Châu mới nhìn thấy Phong Linh, nàng trợn to hai mắt, không thể tin được nói: “Phong Tam Nương, tại sao ngươi lại ở đây?”.
Phong Linh quay đầu lại nhìn nàng ta: “Gió lớn thổi ta đến”.
Dạ Vô Hàm được đỡ đứng dậy, cả người nhếch nhác, mặt trầm xuống. “Ai cho ngươi đến đây? Hinh Nhi đâu?”.
Châu Châu ngẩn người, cảnh tượng gặp lại nhau khác hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng. Nàng ngàn dặm xa xôi đến tìm chàng, không phải là chàng nên cảm động sao?
Là bởi vì Phong Tam Nương sao?
Bởi vì nàng ta phát hiện hắn sớm hơn nàng?
“Hinh Nhi vẫn ở Vương phủ, thiếρ chỉ….”.
“Đáng chết, ngươi không ở nhà chăm sóc con gái, chạy đến đây làm gì?!”.
Châu Châu cúi đầu, giọng khàn khàn, như sắp khóc: “Nghe nói ngài gặp nguy hiểm, thiếρ không yên lòng….”.
“Ngươi đến đây thì có thể làm được cái gì?”.
Châu Châu uất ức ngẩng đầu lên, hai ngày nay chịu khổ mà chàng lại cứ trách mắng nàng, nàng không chịu được, chỉ thẳng vào Phong Linh nói: “Tại sao nàng ta lại có thể đến? Nàng ta không phải là nữ nhân của Vương gia, tại sao lại có tư cách xuất hiện ở đây? Còn thiếρ chịu khổ đến tìm ngài, ngài còn mắng thiếρ?”.
Cả người nàng đều là vết thương, y phục vừa bẩn vừa rách, có vẻ đường đi cũng gặp nhiều khó khăn. Người đã đến đây rồi, dù nói nhiều cũng vô ích.
Dạ Vô Hàm nén tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác nói. “Chuyện ngươi cần làm là chăm sóc Hinh Nhi cho tốt. Những cái khác không cần ngươi quan tâm”.