Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 119

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 119

Dù sao trên sa mạc gặp được bọn cướp cũng tốt hơn là chết đói hoặc chết khát.

Phong Linh tự an ủi mình, cho nên khi đối phương nhảy ra giương dao bạt kiếm uy hiếρ nàng thì nàng vẫn nhiệt liệt hoan nghênh. Khi đối phương dùng dây trói nàng lại, nàng còn rất tốt bụng nhắc nhở bọn họ, buộc kiểu nào thì dễ chạy trốn, buộc kiểu nào thì khó…..

Nhìn nữ nhân bị trói hai tay, cả người bị đặt trên lạc đà, tên lâu la Giáp mới nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, lai lịch của nữ nhân này không rõ ràng, trông nàng ta cũng không giống như cô nương nhà bình thường”.

Tên lâu la Ất tiếp lời: “Một nữ nhân xuất hiện trên sa mạc ngồi trên lạc đà hát nghêu ngao, không bình thường, rất không bình thường”.

Lão đại ria mép cau mày, lộ ra sự thông minh khó thấy được: “Hừ, nhất định là do Huyền Phong Lão yêu! Hắn ta sử dụng mỹ nhân kế để dụ lão tử mắc câu đây mà!”.

Tê lâu la Giáp, Ất sùng bái nhìn lão đại: “Lão đại thật anh minh! Chuyện như thế mà cũng đoán ra được!”.

Lão đại ria mép cười lạnh. “Hắn ta quá coi thường ta rồi! Hắn ta nghĩ là cho nữ nhân đến đây thì có thể đánh chúng ta? Xì, ta sẽ phá hỏng giấc mộng của hắn ta!”.

“Lão đại, vậy nữ nhân kia chúng ta sẽ làm thế nào?”.

“Còn làm sao nữa? Đưa đến giường của ta”. Lão đại ria mép phách lối bĩu môi. “Hắn ta đưa đến cho ta thì ta phải thu vào chứ!”.

“Oa, lão đại là người hữu dũng hữu mưu, bội phục!”.

“Ha ha….”.

Địa bàn của lão đại ria mép xây trong một cái thành hoàng trong sa mạc. Thành không lớn lắm, tường thành rất cao, dễ thủ khó công, bọn cướp ở trong thành cũng phải có khoảng hai trăm người.

Thấy lão đại đưa nữ nhân về, tất cả mọi người đều thấy lạ mà bu vào.

“Lão đại, nữ nhân này ở đâu ra vậy?”.

Lão đại ria mép hả hê nói: “Đây là nữ nhân do Huyền Phong Lão yêu đưa tới! Đợi đến khi lão tử hưởng thụ xong sẽ cho các huynh đệ nếm thử mùi vị!”.

“A! Tạ ơn lão đại! Các huynh đệ đã rất lâu không thử qua nữ nhân rồi!”.

Phong Linh vừa nghe, cảm thấy mình ngu. Đúng là tự vào ổ sói rồi, làm sao nàng có thể thoát thân được đây. Đáng chết, nếu Bảo Bảo ở đây nhất định sẽ có biện pháp!

Đợi chút, hắn ta vừa nhắc gì đến Huyền Phong lão yêu, nghe giọng điệu có vẻ như là người đối đầu với hắn, vậy thì tên kia cũng là cướp à? Đôi mắt Phong Linh xoay chuyển, nàng đã có chủ ý cho việc này.

“Đợi một chút! Ta có lời muốn nói!”. Nàng vừa lên tiếng, bọn cướp đều sửng sốt.

Lão đại ria mép nghênh ngang đi đến, một tay kéo mái tóc dài của nàng, nhấc đầu của nàng lên. “Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi cầu xin lão tử thả ngươi đi à? Hừ, đừng có mơ tưởng!”.

“Không phải”, Mặt Phong Linh tỉnh bơ nói, “Ta tới đây là có lời nhắn cho ngươi”.

Vẻ mặt lão đại ria mép run lên: “Ai?”.

“Này, các ngươi đối xử như thế với một cô gái yếu đuối à?”. Phong Linh bất mãn lườm hắn ta. “Tóc ta bị ngươi nắm như thế này thì làm sao có thể nhớ cái gì được?”.

“Hừ, tốt nhất là ngươi đừng có giở trò gì đấy”. Lão đại ria mép buông tay ra, sau đó sai người kéo Phong Linh xuống. Nhân cơ hội đó Phong Linh quan sát toàn bộ nơi này, bốn phía đều là những bức tường cao khoảng ba bốn thước, canh giữ trên các bức tường đều là những tên cướp cường tráng, không có khả năng chạy trốn. Vậy thì nàng phải dùng trí.

Với điều kiện tiên quyết, nàng phải có trí.

Nàng hừm hừm cổ họng, không quan tâm những ánh mắt đang đặt trên người nàng, nói vô cùng nghiêm túc: “Người đó hình như là Huyền Phong cái gì đó, hắn ta nói, các ngươi chính là một lũ chuột cống ngầm, vừa bẩn vừa thối, các ngươi sống trong sa mạc chỉ làm ô nhiễm những hạt cát mà thôi, không bằng hãy tự đào hầm chôn mình. Các ngươi dám đấu với hắn, các ngươi sẽ chết thế nào cũng không biết. Nhất là ngươi”. Phong Linh chỉ thẳng vào lão đại ria mép mặt đang xanh mét, nhẫn tâm nói. “Hắn nói, ngươi có bộ mặt to bè, sống thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí quan tài, từ nhỏ đã là kẻ bại dưới tay của hắn, muốn tranh địa bàn với hắn? Chết sớm đầu thai sớm mà chuẩn bị, kiếp sau hẵng nói tiếp! Vừa già vừa xấu, mặt toàn thịt, vừa ngu lại ngốc, chỉ cậy mạnh!”.

“A!!!!”. Lão đại ria mép giận dữ, nắm đao muốn xông đi tìm tên Huyền Phong kia liều mang. “Con lừa Huyền Phong đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi”.

“Lão đại! Lão đại! Đừng, lão đại bình tĩnh đi!”. Giáp, Ất, Bính, Đinh xông lên ngăn hắn ta lại, hắn ta giận dữ mắng to. “Không phải là các ngươi chỉ cướp một đội quan binh thôi sao, binh khí của lão tử cũng không ít hơn hắn”.

Quan binh!

Phong Linh giật mình, quan binh nào?!

“Binh khí của Minh Tịch triều có gì đáng sợ? Hắc Hổ phách vương ta đây chả sợ ai cả? Đừng ai ngăn cản ta…. ta phải đi tìm hắn ta tính sổ?!”.

YES! Là Minh Tịch triều.

Phong Linh như thấy được tia hi vọng, cái này thì không cần phải nói linh tinh để hỏi nữa rồi, nàng gật gù hả hê nói: “Thật ra thì muốn tiêu diệt Huyền Phong lão yêu cũng không phải là việc khó khăn”.

Chỉ một câu nói mà bốn phía lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn về phía Phong Linh, mắt của tên lão đại ria mép càng trừng lớn như cái chuông đồng. “Ngươi nói cái gì hả? Ngươi nói lại lần nữa xem nào!”.

“Ta nói là”, Khuôn mặt Phong Linh không tỏ vẻ sợ hãi, nhấn mạnh từng câu từng chữ cho hắn nghe. “Các ngươi muốn thắng Huyền Phong, không phải là chuyện khó”.

Hồ lão đại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn từ trên xuống dưới một lần. Sau đó miệt thị cười một tiếng, “Cô nương, có phải ngươi là kỹ nữ trong nhà chứa nào không, dám truyền lời thay Huyền Phong lão yêu, lá gan của cô cũng không nhỏ nhỉ?”.

“Lão đại, chúng ta cứ làm thịt nàng trước rồi nói sau”. Những con sói ở bốn phía đã đỏ mắt thèm thuồng.

Phong Linh sợ run cả người, liếc nhìn một vòng bốn phía: “Đến lúc nào rồi mà các ngươi còn thế hả? Chuyện này liên quan đến việc tranh giành địa bàn sa mạc vinh quang, vậy mà các ngươi còn có tâm tình ở đây khua môi múa mép hả? Ta có nghe nói, sau khi lấy được chỗ binh khí kia, bọn họ đang chuẩn bị một trận quyết chiến với các ngươi đó, hoàn toàn chiếm được sa mạc này!”.

“Cái gì? Ngươi nói thật không?”. Hồ lão đại nổi giận, đi đi lại lại hai bước. “Cái tên yêu quái này, xem ta có đánh dập đầu hắn không?”.

Sau đó hắn ta nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm. “Tại sao ngươi lại muốn nói cho chúng ta biết những điều này. Rốt cuộc ngươi là ai?”.

“Ta à?”. Phong Tam Nương nháy mắt, cười một tiếng. “Ta chính là người mà mọi người vẫn gọi là người đẹp đại mạc, yêu tinh đoạt mệnh, Phong Tam Nương!”.

Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều bày tỏ mình chưa hề nghe thấy cái danh hiệu này!

Hồ lão đại nhíu mày, “Trước kia ta đã từng nghe một người là yêu tinh truy mệnh, nhưng mà đã là hai mươi năm trước”. Hắn ta không tin quan sát Phong Linh, nhìn nàng không hề giống một nữ nhân bốn năm mươi tuổi.

Phong Linh vui mừng trong lòng, không ngờ nói bừa một cái tên cũng được. Nàng vỗ ngực một cái, hất đầu. “Ta chính là đồ đệ của bà ấy, bà ấy là truy mệnh, ta là đoạt mệnh”.

“Ồ!”. Mọi người hiểu ra.

Hồ lão đại nửa tin nửa ngờ nói. “Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?”.

Phong Linh thở dài một tiếng, sau đó nói một cách sâu xa: “Bây giờ trong giới trộm đã không có quy tắc gì cả, từ sau khi gia sư thoái ẩn đến nay vẫn thấy đau lòng sâu sắc. Lúc này người mới lệnh cho ta phải tìm một vị có trí khôn, có bề ngoài, cũng chính là người hùng tài mạo song toàn trong giới trộm cắp, toàn lực trợ giúp người đó thống nhất giới trộm cắp để mọi người trong giới đều có đạo trộm cắp, có một cuộc sống vui vẻ thoải mái!”.

“Lão đại, người tài mạo song toàn không phải là lão đại sao?”. Tên lâu la Giáp kich động.

Đôi mắt của tên lâu la Ất, Bĩnh cũng đầy nước mắt, rất cảm động nói: “Lão đại, vì lý tưởng của chúng ta, lão đại hãy nhận lấy sứ mệnh vinh quang này đi!”.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất