Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 118

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 118

Bảo Bảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ con là minh chủ võ lâm rồi, trách nhiệm của con rất lớn, sắp tới phải tổ chức đại hội võ lâm nữa, con không thể vắng mặt được, không thì con đã đi cùng với nương rồi”.

Phong Linh đột nhiên ôm lấy cổ con, cảm động rơi nước mắt, sịt mũi một cái rồi nói: “Con trai, con đúng là cái áo bông của nương, sau này nương nhất định sẽ cưới cho con bảy tám người vợ để con có người phục vụ!”.

Bảo Bảo trợn mắt: “Được rồi, nương đi nhanh lên, nương đi muộn là chỉ có thể nhặt xác cho Hàm Vương thôi đấy”.

Vấn Xuân cười một tiếng. “Tam Nương, chúng ta vẫn chờ người về để chúng ta gọi một tiếng ‘Vương phi’ đó”.

Sơ Hạ gật đầu: “Không sai, không biết đến lúc đó những nữ nhân ở Lục Ý hiên có thể đi được đâu”.

Phong Linh lưu luyến phất tay với những người kia, hít sâu một cái rồi xoay người đi.

Cách đó không xa, một bóng dáng lén lút núp sau lùm câu, sau đó biến mất.

Lục Ý hiên.

“Cái gì? Phong Tam Nương theo đến Tây Vực?”.

Châu Châu vừa nóng vừa giận. “Nữ nhân Phong Tam Nương đó thật ghê gớm, luôn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại đó quyến rũ Vương gia”.

Tiểu Đào đứng bên cạnh cũng nổi giận: “Nữ nhân này rất lợi hại, phu nhân không hiểu à? Nàng ta có quan hệ rất tốt với Tuyên Vương, trên đường đi, cô nam quả nữ xảy ra chuyện gì ai mà biết được?”.

Đột nhiên Châu Châu dừng lại. “Đúng vậy! Ta không thể để cho nàng ta đạt được như ý! Cái loại nữ nhân thay đổi thất thường này không xứng đáng sống bên cạnh Vương gia!”. Nàng ta xoay người lại. “Tiểu Đào, ngươi chuẩn bị giúp ta, ta cũng phải đi Tây Vực”.

“A”. Tiểu Đào giật mình nói, “Phu nhân, người nói đùa phải không?”.

Châu Châu kiên định nói. “Nàng ta có thể đi được, sao ta lại không đi được? Được rồi, không nói nhiều nữa, mau chuẩn bị một chút, đừng để nàng ta đoạt trước”.

“Vậy còn quận chúa….”.

“Không cần lo lắng cho nó, vẫn có bà νú bên cạnh mà”.

“A, vâng”. Tiểu Đào hận chính mình vì đã nói ra, biết vậy nàng ta sẽ không nói, đỡ phải đi đến nơi vất vả.

…………..

Một đường đi thẳng không nói lời nào, ngựa chạy không ngừng suốt hai ngày một đêm mới đến được Tây Vực.

Đứng giữa sa mạc mênh mông như biển bát ngát, Phong Linh kinh sợ. Đập vào mắt của nàng, tất cả đều là màu vàng của đất, u tối của trời, gió tây bắc gào thét, nồng đậm trong không khí là mùi đất. Tất cả những điều đó đều nhắc nhở nàng, thực tế còn tàn khốc hơn những gì nàng tưởng tượng.

“Bây giờ nếu như ngươi muốn quay về, vẫn còn kịp”.

Dạ Dập Tuyên đứng đằng sau nói.

Phong Linh không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu, ngoài đầu lại cười với hắn. “Ngươi đừng nghĩ rằng ta rất yếu”. Nụ cười này tựa như một sinh mệnh trong trời đất này, tràn đầy hy vọng, tràn đầy sức sống.

Dạ Dập Tuyên bị nụ cười này hấp dẫn không dời mắt được.

Phong Linh sâu một hơi, thích ứng được với mùi đất trong không khí ở đây, xoay người lại vỗ vỗ vai hắn. “Đi thôi, trước tiên chúng ta phải tìm nơi trú ngụ đã”.

Hắn không nói gì, yên lặng đi bên nàng. Càng gặp phải chuyện trọng đại thì nàng càng tỉnh táo hơn, càng có ý chí chiến đấu. Có lúc hắn vẫn không hiểu nữ nhân này làm sao lại có thể mạnh mẽ như vậy.

Đoàn người tiến đến thành đầu tiên tìm khách điếm. Ngoại trừ việc tiếp sức cho ngựa còn đi mua một số tấm vải dầy để đỡ bão cát, Dạ Dập Tuyên còn chuẩn bị thêm cho Phong Linh một cái khăn che mặt. Bọn họ mua một vài con lạc đà, chuẩn bị đủ lương khô và nước. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tất cả không nghỉ ngơi mà đi thẳng vào trong sa mạc rộng lớn.

Truyền thuyết kể rằng, bão cát đen là sự trừng phạt của trời cao dành cho con dân Tây Vực. Bởi vì bọn họ tham lam, chém giết người. Cho nên trời cao mới mệnh cho thần gió mang tất cả sinh linh trên sa mạc đi, giấu vào trong bụng của sa mạc rộng lớn.

Thật ra thì, khi bão cát đen đến, người bị cuốn đi, sau đó tất cả đều chết và khi người ta tìm được hài cốt mới nói ra truyền thuyết như vậy.

Lần đầu tiên ngồi lạc đà đi trên sa mạc, Phong Linh cảm giác cái mông của nàng sắp bị chia thành hai nửa. Dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường, bọn họ tìm được nguồn nước, sau đó tiến đến gần nơi đóng trại. Sau khi dựng lều, Dạ Dập Tuyên và những tướng lĩnh may mắn sống sót, và người dẫn đường cẩn thận ngồi xuống nghiên cứu đường đi.

Một mình Phong Linh đi ra khỏi lều nhìn cát vàng bay đầy trời, không biết chừng Dạ Vô Hàm đang ở nơi nào đó trong đám cát kia. Nàng chỉ cần nghĩ đến Dạ Vô Hàm đàn giãy giụa cầu xin, nàng không thể nghỉ ngơi được. Ngó vào trong lều, mọi người vẫn đang thương nghị rất cẩn thận, nàng không muốn vì sự vội vàng của mình mà tạo thành gánh nặng cho bọn họ. Nàng cắn răng một cái, mang thep nước, cưỡi lạc đà, một mình đi vào trong sa mạc.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không đi xa, chỉ cần có thể nhìn thấy nơi đóng quân là được rồi. Nhưng trên thực tế, cô chỉ cúi đầu nhìn đất, cắm cúi mà đi, đến lúc ngẩng mặt lên thì đã không thấy mấy cái lều đâu nữa. Phong Linh hốt hoảng, vội vàng dừng lại, một mình cô đứng trên sa mạc, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh: “Chết rồi, mình đang ở đâu thế này?”.

Phong Linh vội vàng thúc lạc đà quay đầu lại, đi về theo hướng ngược lại. Nhưng đi đến lúc mặt trời xuống cũng không thấy nơi đóng quân đâu cả. Nàng không mang theo nhiều nước, bụng cũng đã đói kêu “rột rột” nãy giờ.

“Thật là đen quá, không tìm được Dạ Vô Hàm thì thôi, lại còn bị lạc nữa. Phong Tam Nương ơi Phong Tam Nương, ngươi có bản lĩnh quá!”.

Cô mở miệng tự giễu để giỡn nhưng sự sợ hãi đã tràn ra toàn thân. Cô biết mất phương hướng trong sa mạc có ý nghĩa gì.

Chết!

Một cái chết lặng yên không tiếng động.

“Thần ơi, xin cho con một cái la bàn đi!”.

Sau khi thét lên một tiếng, Phong Linh không muốn mình cứ sợ hãi như thế.

Uống một ngụm nước cuối cùng, sau đó cô ném túi nước, chỉ tay về phía mặt trời, đứng trên nền cát nóng bỏng, hát thành tiếng: “Niềm đam mê của tôi giống như ngọn lửa cháy lan ra cả sa mạc! Mặt trời nhìn thấy tôi và tôi sẽ giấu nỗi sợ hãi của tôi rằng nó sẽ đưa ngọn lửa tình yêu….. Bạn đã cho tôi làn mưa nhẹ nhàng nuôi dưỡng trái tim tôi, tôi sẽ cho bạn một làn gió nhỏ để nở hoa, đóa hoa nhỏ trong tình yêu thuộc về tôi và bạn, tình yêu của hai chúng ta như sa mạc ấm áp!”.*

* Bài hát này là bài “Sa mạc ấm áp”. Tên tiếng trung là “热情沙漠”. Mình cũng không rõ ca sĩ nào hát, nhưng mà mọi người có thể nghe thử ở đây

Bóng dáng nàng đang hát vang nhỏ lại nhỏ lại, cuối cùng nó xuất hiện trong một cái “thiên lý nhãn” chế từ thủy tinh.

“Lão đại, bên kia có một nữ nhân rất kỳ quái, một mình nàng đứng đó quỳ khóc, bên cạnh không có một ai cả…..”.

“Cái gì? Đưa đây ta xem một chút!”.

Ở dằng xa, một đám cường bạo đang mai phục để cướp chút đồ của thương nhân đi qua đường, nghe được tiếng hát của nàng vang đến, vội vàng dùng “thiên lý nhãn” để xem.

Thủ lĩnh của đám cường đạo này là một tráng hán mặt dài, có bộ râu quai nón, hắn ta nheo mắt nhìn “thiên lý nhãn”, nhìn thấy Phong Linh thì cười “haha”.

“Dáng của nữ nhân này thật đẹp!”.

Tay chân bên cạnh hiểu ý của hắn, cười gian mấy tiếng. “Lão đại, các huynh đệ sẽ cướp nàng về cho lão đại làm áp trại phu nhân!”.

Tên thủ lĩnh đá một cước nói: “Còn đứng đó mà lằng nhằng. Mau đi đi!”.

“Vâng, vâng”.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất