Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 103

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 103

Một lúc sau, Châu Châu tỉnh lại.

Mở mắt ra thì thấy Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, đột nhiên, vết thương đau làm nàng ta kêu nhỏ một tiếng.

Dạ Vô Hàm xoay người, trời chiều phủ kín phía sau hắn, từng vòng ánh sáng chói mắt.

“Tại sao phải làm việc ngốc như vậy?”. Hắn hỏi.

Châu Châu rơi lệ nghẹn ngào, nói: “Vương gia không tin nô tỳ không sao, nói nô tỳ hại chết tỷ tỷ cũng được, nô tỳ không quan tâm. Nhưng nô tỳ không thể để cho Hinh Nhi chịu uất ức cùng nô tỳ… Từ nhỏ đến lớn, con bé đã chịu khổ rất nhiều, nô tỳ chỉ muốn cho con bé được nhận cha, muốn cho con bé được cuộc sống tốt, được ăn cơm no, mặc áo ấm”.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi gằn từng chữ: “Bổn vương hỏi ngươi, có phải Tiêm Vũ bị Phong Tam Nương giết hay không?”.

Châu Châu hít sâu một hơi, “Không phải”.

Hắn nhíu chặt mắt, giọng nói lạnh lùng: “Không phải?”.

Châu Châu vừa khóc vừa nói: “Đêm đó, tỷ tỷ hẹn gặp nô tỳ, muốn nói chuyện quan trọng với nô tỳ. Mà sau khi nô tỳ đến thì phát hiện tỷ tỷ đã chết… Nô tỳ bị dọa sợ, trong lòng sợ hãi, bỗng nhiên, Phong Tam Nương đi đến, nhất thời ta sợ hãi nên…”.

Sắc mặt Dạ Vô Hàm xanh mét, bỗng chốc đánh một quyền vào cái bàn. Nếu như không phải nàng ta vừa từ Quỷ Môn quan trở lại thì hắn không đảm bảo một quyền này không lấy mạng của nàng.

“Vương gia, đúng như đứa bé kia nói, sau khi vào phủ nô tỳ bị tỷ tỷ làm khó khắp nơi. Nhưng nô tỳ tuyệt đối không giết tỷ tỷ! Xin Vương gia tin tưởng nô tỳ… Còn như nhận định nô tỳ là hung thủ cũng không sao, nô tỳ không quan tâm, nhưng mà Hinh Nhi không dễ mới được nhận cha, nô tỳ sợ dính đến con bé nên mới làm chuyện đủ để hối hận cả đời… Một lần này, nô tỳ đã chịu lương tâm khiển trách nên mới liều mạng, chỉ cầu Vương gia nể tình Hinh Nhi là máu mủ của người, mà yêu thương bé”.

Lời của nàng đều đẫm lệ, bởi vì quá kich động nên vết thương ở ngực lại toét ra, ho ra một búng máu.

Dạ Vô Hàm lẳng lặng nhìn nàng, “Bổn vương chỉ hỏi một câu, Hinh Nhi có biết nói không?”.

Châu Châu nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt kiên định, “Không thể”.

Ánh mắt Dạ Vô Hàm đột nhiên sắc bén, ẩn chứa tức giận, gật đầu, “Tốt”. Không nói nhiều, rời đi.

Trên giường, Châu Châu lặng lẽ lau nước mắt, nhắm mắt lại.

Hình như, nàng càng đi càng xa rồi….

Ngoài cửa, Dạ Dập Tuyên vẻ mặt nặng nề ôm Hinh Nhi.

“Sao rồi?”. Giọng nói có chút căng thẳng.

Hắn lắc đầu.

Dạ Dập Tuyên ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn, trong tiềm thức, hắn không tin Bảo Bảo sẽ nói dối…

Dạ Vô Hàm nhân lấy Hinh Nhi, ôm vào trong ngực. Hai huynh đệ trầm mặc.

Dạ Dập Tuyên ngẩng đầu: “Vương huynh, huynh định làm thế nào?”.

Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì khóc của Hinh Nhi, ánh mắt lệ thuộc, hắn chậm rãi nói: “Ngày mai, ta sẽ xin chỉ của phụ hoàng, chính thức phong Hinh Nhi làm quận chúa”.

Dạ Dập Tuyên không nói gì, với một đứa bé đáng thương không thể nói chuyện, cho dù hắn có một bụng đầy nghi vấn cũng không hỏi.

Chuyện Châu Châu tự sát nhanh chóng lan truyền đến tai của Bảo Bảo.

Phỉ Ý hiên.

Vấn Xuân thở dài một tiếng, “Ngay cả chiêu tự sát cũng dùng đến? Coi như nàng ta quyết đánh đến cùng”.

Sơ Hạ hừ lạnh nói, “Chờ Tam Nương chở lại, cho nàng ta đẹp mắt”.

Bảo Bảo ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ giựt giựt tóc, một sợi lại một sợi làm hai nha hoàn cũng đau lòng, vội kéo nó, “Đừng giựt nữa, cẩn thận ngốc đấy”.

Bảo Bảo không lên tiếng, vẫn ngồi suy nghĩ. Nếu như nó là Châu Châu, đã đến nước này rồi, cũng sẽ dùng khổ nhục kế. Nhưng chuyện Hinh Nhi, nàng ta muốn lừa gạt thế nào?

Đúng lúc này, Dạ Dập Tuyên phờ phạc đi tới. Lười biếng ngồi trên ghế, ngoắc ngoắc tay gọi Vấn Xuân: “Đến, bóp vai cho Bổn Vương”.

Vấn Xuân bất mãn, chu cái miệng nhỏ: “Tuyên Vương chỉ biết khi dễ người ta. Trong phủ còn nhiều nha hoàn, làm sao lại đến Phỉ Ý hiên hành hạ chúng ta?”.

“Ai cha, đi theo Phong Tam Nương một thời gian, tính của hai người cũng lớn lên nhỉ”.

Hai nha hoàn lè lưỡi, cười một tiếng.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, vẫy tay với Bảo Bảo: “Chuyện Hinh Nhi, không ổn rồi”.

Bảo Bảo ngẩn ra, “Có ý gì?”.

“Bé không thể nói chuyện”.

“Không thể nào”. Bảo Bảo nhảy xuống ghế, đến cạnh hắn, “Cô bé có thể nói chuyện, chính tai cháu nghe thấy”.

Dạ Dập Tuyên lắc đầu, “Đúng là không thể nói”.

“Đáng chết!”. Bảo Bảo khẽ nguyền rủa, nó đã đoán được chuyện gì đã xảy ra!

Không ngờ là, Châu Châu đó lại ra tay độc ác như vậy!

Mắt Bảo Bảo hiện lên một tia nguy hiểm, sắc bén. Xem ra, muốn đối phó nàng ta, không dùng bản lĩnh thật sự không được rồi. Hơn nữa, còn cần sự phối hợp của nương chuyên giở trò ngang ngược không ai có thể cản!

Khổ nhục kế đúng không, ai không biết dùng chứ!

Ban đêm.

Nhà giam mở cửa, thị vệ đưa một giỏ trúc vào, “Tam Nương, đây là con trai hiếu kính”.

Thấy thức ăn bên trong, Phong Linh vui vẻ, ăn một hơi hết.

Lau miệng, hài lòng cười: “Trên đời, chỉ có con trai là tốt”.

Lúc nửa đêm.

“Ai da, đau chết ta rồi”.

Phong Linh ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, cả người không có sức, nhưng bụng rất đau, đã đi nhà xí bảy tám lần rồi.

Bọn thị vệ sợ sảy ra chuyện, không dám trì hoãn, phái người đi bẩm báo quản gia. Quản gia đi mời Dạ Vô Hàm.

“Vương gia, Tam Nương bị bệnh nặng”.

Gian phòng tối hù, lập tức sáng đèn, “Nàng sao rồi?”. Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vô Hàm chỉ khoác một chiếc trường bào, chạy thẳng đến phòng giam.

Đi vào phòng giam hào hoa, Phong Linh đang đau lăn lộn trên giường, “Ai da, đau quá!”.

Hắn bước lên mấy bước, ôm lấy nàng, sự đau lòng hiện rõ ràng giữa hai hàng lông mày, “Tam Nương! Nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”.

Phong Linh mở mắt, thấy là hắn, giùng giằng: “Tránh ra! Tránh ra! Ta không muốn thấy ngươi! Ai da….”.

Gương mắt tuấn tú của Dạ Vô Hàm trầm xuống, ôm chặt nàng vào trong ngực, không cho cự tuyệt, “Có muốn thấy không, cũng không phải do nàng!”. Nói xong, ôm nàng ra khỏi phòng giam, nói, “Quản gia, gọi đại phu… Không, đi tìm tổng quản ngự y, Lâm đại nhân!”. Tiện tay ném một khối ngọc bội. “Cầm Kỳ Lân phù của Bổn Vương, bảo hắn đến ngay lập tức!”.

Đón lấy Kỳ Lân phù có thể hiệu lệnh bách quan, quản gia im lặng.

Có thể dùng đến nó, có thể thấy địa vị Phong Tam Nương trong lòng Vương gia.

Phong Tam Nương đau đến chết đi sống lại, hai tay níu chặt vạt áo của hắn, miệng không hề nhàn rỗi, “Dạ Vô Hàm… Ta không cần ngươi ra vẻ tốt bụng… Dù cô nãi nãi đi gặp Diêm Vương, cũng không cần ngươi xen vào!”.

“Còn có thể mắng chửi người? Vậy thì bệnh cũng không nặng lắm!”. Gương mặt Dạ Vô Hàm cằng thẳng, dù nói vậy nhưng vẫn bước nhanh về Bác Ý hiên của mình.

Sau lưng, một đôi mắt đen nhìn chăm chú vào bọn họ, dần dần trong ánh mắt lộ ra dã tính, giống như lốc xoáy, càng thổi, càng mạnh….

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất