Mở mắt ra thì thấy Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, đột nhiên, vết thương đau làm nàng ta kêu nhỏ một tiếng.
Dạ Vô Hàm xoay người, trời chiều phủ kín phía sau hắn, từng vòng ánh sáng chói mắt.
“Tại sao phải làm việc ngốc như vậy?”. Hắn hỏi.
Châu Châu rơi lệ nghẹn ngào, nói: “Vương gia không tin nô tỳ không sao, nói nô tỳ hại chết tỷ tỷ cũng được, nô tỳ không quan tâm. Nhưng nô tỳ không thể để cho Hinh Nhi chịu uất ức cùng nô tỳ… Từ nhỏ đến lớn, con bé đã chịu khổ rất nhiều, nô tỳ chỉ muốn cho con bé được nhận cha, muốn cho con bé được cuộc sống tốt, được ăn cơm no, mặc áo ấm”.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi gằn từng chữ: “Bổn vương hỏi ngươi, có phải Tiêm Vũ bị Phong Tam Nương giết hay không?”.
Châu Châu hít sâu một hơi, “Không phải”.
Hắn nhíu chặt mắt, giọng nói lạnh lùng: “Không phải?”.
Châu Châu vừa khóc vừa nói: “Đêm đó, tỷ tỷ hẹn gặp nô tỳ, muốn nói chuyện quan trọng với nô tỳ. Mà sau khi nô tỳ đến thì phát hiện tỷ tỷ đã chết… Nô tỳ bị dọa sợ, trong lòng sợ hãi, bỗng nhiên, Phong Tam Nương đi đến, nhất thời ta sợ hãi nên…”.
Sắc mặt Dạ Vô Hàm xanh mét, bỗng chốc đánh một quyền vào cái bàn. Nếu như không phải nàng ta vừa từ Quỷ Môn quan trở lại thì hắn không đảm bảo một quyền này không lấy mạng của nàng.
“Vương gia, đúng như đứa bé kia nói, sau khi vào phủ nô tỳ bị tỷ tỷ làm khó khắp nơi. Nhưng nô tỳ tuyệt đối không giết tỷ tỷ! Xin Vương gia tin tưởng nô tỳ… Còn như nhận định nô tỳ là hung thủ cũng không sao, nô tỳ không quan tâm, nhưng mà Hinh Nhi không dễ mới được nhận cha, nô tỳ sợ dính đến con bé nên mới làm chuyện đủ để hối hận cả đời… Một lần này, nô tỳ đã chịu lương tâm khiển trách nên mới liều mạng, chỉ cầu Vương gia nể tình Hinh Nhi là máu mủ của người, mà yêu thương bé”.
Lời của nàng đều đẫm lệ, bởi vì quá kich động nên vết thương ở ngực lại toét ra, ho ra một búng máu.
Dạ Vô Hàm lẳng lặng nhìn nàng, “Bổn vương chỉ hỏi một câu, Hinh Nhi có biết nói không?”.
Châu Châu nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt kiên định, “Không thể”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm đột nhiên sắc bén, ẩn chứa tức giận, gật đầu, “Tốt”. Không nói nhiều, rời đi.
Trên giường, Châu Châu lặng lẽ lau nước mắt, nhắm mắt lại.
Hình như, nàng càng đi càng xa rồi….
Ngoài cửa, Dạ Dập Tuyên vẻ mặt nặng nề ôm Hinh Nhi.
“Sao rồi?”. Giọng nói có chút căng thẳng.
Hắn lắc đầu.
Dạ Dập Tuyên ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn, trong tiềm thức, hắn không tin Bảo Bảo sẽ nói dối…
Dạ Vô Hàm nhân lấy Hinh Nhi, ôm vào trong ngực. Hai huynh đệ trầm mặc.
Dạ Dập Tuyên ngẩng đầu: “Vương huynh, huynh định làm thế nào?”.
Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì khóc của Hinh Nhi, ánh mắt lệ thuộc, hắn chậm rãi nói: “Ngày mai, ta sẽ xin chỉ của phụ hoàng, chính thức phong Hinh Nhi làm quận chúa”.
Dạ Dập Tuyên không nói gì, với một đứa bé đáng thương không thể nói chuyện, cho dù hắn có một bụng đầy nghi vấn cũng không hỏi.
Chuyện Châu Châu tự sát nhanh chóng lan truyền đến tai của Bảo Bảo.
Phỉ Ý hiên.
Vấn Xuân thở dài một tiếng, “Ngay cả chiêu tự sát cũng dùng đến? Coi như nàng ta quyết đánh đến cùng”.
Sơ Hạ hừ lạnh nói, “Chờ Tam Nương chở lại, cho nàng ta đẹp mắt”.
Bảo Bảo ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ giựt giựt tóc, một sợi lại một sợi làm hai nha hoàn cũng đau lòng, vội kéo nó, “Đừng giựt nữa, cẩn thận ngốc đấy”.
Bảo Bảo không lên tiếng, vẫn ngồi suy nghĩ. Nếu như nó là Châu Châu, đã đến nước này rồi, cũng sẽ dùng khổ nhục kế. Nhưng chuyện Hinh Nhi, nàng ta muốn lừa gạt thế nào?
Đúng lúc này, Dạ Dập Tuyên phờ phạc đi tới. Lười biếng ngồi trên ghế, ngoắc ngoắc tay gọi Vấn Xuân: “Đến, bóp vai cho Bổn Vương”.
Vấn Xuân bất mãn, chu cái miệng nhỏ: “Tuyên Vương chỉ biết khi dễ người ta. Trong phủ còn nhiều nha hoàn, làm sao lại đến Phỉ Ý hiên hành hạ chúng ta?”.
“Ai cha, đi theo Phong Tam Nương một thời gian, tính của hai người cũng lớn lên nhỉ”.
Hai nha hoàn lè lưỡi, cười một tiếng.
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, vẫy tay với Bảo Bảo: “Chuyện Hinh Nhi, không ổn rồi”.
Bảo Bảo ngẩn ra, “Có ý gì?”.
“Bé không thể nói chuyện”.
“Không thể nào”. Bảo Bảo nhảy xuống ghế, đến cạnh hắn, “Cô bé có thể nói chuyện, chính tai cháu nghe thấy”.
Dạ Dập Tuyên lắc đầu, “Đúng là không thể nói”.
“Đáng chết!”. Bảo Bảo khẽ nguyền rủa, nó đã đoán được chuyện gì đã xảy ra!
Không ngờ là, Châu Châu đó lại ra tay độc ác như vậy!
Mắt Bảo Bảo hiện lên một tia nguy hiểm, sắc bén. Xem ra, muốn đối phó nàng ta, không dùng bản lĩnh thật sự không được rồi. Hơn nữa, còn cần sự phối hợp của nương chuyên giở trò ngang ngược không ai có thể cản!
Khổ nhục kế đúng không, ai không biết dùng chứ!
Ban đêm.
Nhà giam mở cửa, thị vệ đưa một giỏ trúc vào, “Tam Nương, đây là con trai hiếu kính”.
Thấy thức ăn bên trong, Phong Linh vui vẻ, ăn một hơi hết.
Lau miệng, hài lòng cười: “Trên đời, chỉ có con trai là tốt”.
Lúc nửa đêm.
“Ai da, đau chết ta rồi”.
Phong Linh ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, cả người không có sức, nhưng bụng rất đau, đã đi nhà xí bảy tám lần rồi.
Bọn thị vệ sợ sảy ra chuyện, không dám trì hoãn, phái người đi bẩm báo quản gia. Quản gia đi mời Dạ Vô Hàm.
“Vương gia, Tam Nương bị bệnh nặng”.
Gian phòng tối hù, lập tức sáng đèn, “Nàng sao rồi?”. Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vô Hàm chỉ khoác một chiếc trường bào, chạy thẳng đến phòng giam.
Đi vào phòng giam hào hoa, Phong Linh đang đau lăn lộn trên giường, “Ai da, đau quá!”.
Hắn bước lên mấy bước, ôm lấy nàng, sự đau lòng hiện rõ ràng giữa hai hàng lông mày, “Tam Nương! Nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”.
Phong Linh mở mắt, thấy là hắn, giùng giằng: “Tránh ra! Tránh ra! Ta không muốn thấy ngươi! Ai da….”.
Gương mắt tuấn tú của Dạ Vô Hàm trầm xuống, ôm chặt nàng vào trong ngực, không cho cự tuyệt, “Có muốn thấy không, cũng không phải do nàng!”. Nói xong, ôm nàng ra khỏi phòng giam, nói, “Quản gia, gọi đại phu… Không, đi tìm tổng quản ngự y, Lâm đại nhân!”. Tiện tay ném một khối ngọc bội. “Cầm Kỳ Lân phù của Bổn Vương, bảo hắn đến ngay lập tức!”.
Đón lấy Kỳ Lân phù có thể hiệu lệnh bách quan, quản gia im lặng.
Có thể dùng đến nó, có thể thấy địa vị Phong Tam Nương trong lòng Vương gia.
Phong Tam Nương đau đến chết đi sống lại, hai tay níu chặt vạt áo của hắn, miệng không hề nhàn rỗi, “Dạ Vô Hàm… Ta không cần ngươi ra vẻ tốt bụng… Dù cô nãi nãi đi gặp Diêm Vương, cũng không cần ngươi xen vào!”.
“Còn có thể mắng chửi người? Vậy thì bệnh cũng không nặng lắm!”. Gương mặt Dạ Vô Hàm cằng thẳng, dù nói vậy nhưng vẫn bước nhanh về Bác Ý hiên của mình.
Sau lưng, một đôi mắt đen nhìn chăm chú vào bọn họ, dần dần trong ánh mắt lộ ra dã tính, giống như lốc xoáy, càng thổi, càng mạnh….