– Em đau quá…
– Lần đầu mà…
– Sao anh kinh nghiệm vậy???
AX… đm muốn tắt thở trước lời nói em… mình đành khai thật ra cho em biết, đã làm tình với gấu cũ…
Em khóc nức nở trong vòng tay mình…
– Quá khứ mà em… chuyện đã qua rồi, giờ em bên cạnh anh, 2 đứa mình yêu nhau thật lòng mà… mình sống cho tương lai, chứ có phải sống trong quá khứ đâu em…
– Anh hay thật… cái gì cũng nói ra được…
– Anh nói thật lòng đó em…
– Anh có chịu trách nhiệm không?
– Lấy anh đi, anh chịu hết…
Mình nói xong… cái đm… lại là ánh mắt buồn của em, vẫn là khuôn mặt đó, lại hiện về trước mắt mình…
– Sao em không trả lời anh?
Em ôm thật chặt mình vào lòng… những tiếng nấc nhỏ… dần dần phát lên thật to…
Em đã khóc… khóc rất nhiều…
Ôm em trong tay… mình không hề biết chuyện gì đang xảy ra vs em…
– Em ơi có chuyện gì vậy…
– Không có gì đâu anh (em vẫn khóc)
– Em đừng giấu anh nữa… có chuyện gì thì nói đi em…
– Không có gì mà anh.
– Anh là bạn trai em… giờ thì chẳng khác gì chồng em… em nói đi.
Em im lặng một lúc sau…
– Em lần đầu đau quá… em sợ anh bỏ em…
Ax… đm mình tưởng chuyện gì…
– Vậy mà anh tưởng có chuyện gì không… khờ quá… anh không bỏ em đâu… anh còn muốn lấy em làm vợ mà…
– Anh nuốt lời… em không bao giờ tha thứ cho anh đâu…
– Anh hứa…
– Em tin mà… hihi…
Ôm em nằm ngủ đến tận chiều, mình chở em qua cầu ánh sao bên khu quận 7…
Những ánh đèn vàng tỏa sáng khắp đường… mình sánh vai nắm chặt tay em bước đi trong không khí tràn đầy hạnh phúc… phía sau là những ánh mắt gato…
Tình yêu ấy đã lớn dần theo ngày tháng như những ngọt lửa thổi bùng lên. Em lớn tuổi hơn anh đã đủ chín chắn, mạnh mẽ.
Nhưng đối anh em vẫn là cô bé ngây ngô, bé bỏng, yếu đuối… cần sự che chở, cần một bờ vai, con tim mạnh mẽ, ấm ấm từ anh.
Ngày hôm nay… khi nắm tay em lặng lẽ nhìn lại những tháng ngày em đã bên anh chăm lo cho anh, tuy thời gian rất ngắn.
Nhưng cả 2 đều trải qua những sóng gió không nhỏ, anh nhận ra rằng anh yêu em nhiều đến biết nhường nào.
Ah… mà có lẽ em cũng vậy… cũng yêu anh nhiều lắm phải không?
Hạnh phúc lắm… hạnh phúc khi nhận ra rằng em có ý nghĩa với cuộc đời anh nhiều lắm.
Dẫu cho có bất cứ điều gì xảy ra, dẫu cho có phút giây nào đó, em giận dỗi rút tay về thì anh hứa nhé vẫn nắm chặt tay em.
Bởi vì… vì sao em biết không…
Vì anh yêu em nhiều lắm…
Ngồi trên ghế đá… em vòng tay qua ôm mình…
– Anh ơi… hôm nay em vui quá.
– Hì… em thích 1 tuần anh chở em ra đây chơi 1 lần nha…
– Hứ… không thèm… tưởng anh tốt lắm… ngày nào cũng chở em ra đây…
– Còn lại 6 ngày… thì anh chở em đi ăn uống, về nhà em nấu ăn với em…
– Đồ dẻo miệng…
– Hihhi…
– Anh cười có duyên quá…
– Đó giờ rồi… mới biết hả?
– Lại tái phát nữa rồi đó…
Em cười ha hả lên… khiến mọi người xung quanh ai cũng hướng mắt nhìn…
Bỗng dưng em ôm ngực mình lại…
Mặt em nhăn nhó, khó thở… em ngửa mặt lên trời…
Hốt hoảng trước cảnh tượng ấy… mình lay lay em… giọng mình nói như nghẹt thở…
– Em ơi… emm… em có sao không em…
Em vẫn không nói, em đưa hai tay vào ngực trái xoa xoa… mặt em vẫn nhăn nhó, có vẻ rất mệt mỏi…
Sau đó… mình chở em về… và nhận ra 1 điều… một nỗi đau khôn xiết… đến tận bây giờ… mình vẫn không thể nào quên được dù chỉ một chút nào…
Em bị hở van tim động mạch chủ…
Chạy về đến nhà em… mình đỡ em vào nhà đưa lên phòng nằm nghĩ… gặp được mẹ em mình nén lại ngồi nói chuyện, sẵn tìm hiểu về bệnh của em…
– Bác cho con hỏi Thùy Dương bị bệnh lâu chưa bác?
Vẻ mặt mẹ em buồn rầu…
– Nó bị bẩm sinh… ba nó lúc chưa mất cũng bị bệnh tim…
Nghe xong câu nói… mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt mình… tay chân mình run rẩy… không nói lên được từ nào…
– Bác đang tính đưa nó đi nước ngoài điều trị… nhưng nó không chịu…
– Sao lại không chịu… điều trị cho hết?
– Nó sợ… nó không dám đi… mổ sống chết lúc nào không hay, nó sợ lắm.
Càng nghe mẹ em nói, nước mắt mình càng rơi thật nhiều… mình lên phòng em… vừa khóc vuốt tóc em nhẹ nhàng…
– Sao lúc đầu không nói anh biết?
Em đã khóc theo mình.
– Em sợ anh bỏ em…
– Em đừng nói vậy… anh hứa anh không bao giờ rời xa em đâu… dù em có ra sao đi nữa anh vẫn yêu em mà…
Em bật dậy… cả 2 ôm nhau khóc thật nhiều… những tiếng thút thít… tiếng khóc của em làm mình hơn nhói lòng… rất đau các bác à…
– Mổ đi nha em…
– Em không muốn…
– Nghe lời anh đi… mổ đi em… anh tin em vượt qua được mà…
– Em sợ lắm…
– Anh sẽ đi với mẹ em… em đừng sợ… anh luôn bên em mà…
Em thút thít ôm mình suy nghĩ tầm 5 phút sau…
– Anh đi với em thật chứ?
– Thật mà…
– Cảm ơn anh…
Đêm hôm đó mình về nhà trình bày kể cho ba mẹ nghe toàn bộ sự việc… ba mẹ mình rất thông cảm… và còn khóc nữa…
Mẹ: Tranh thủ làm passport đi rồi đi với nó.
K: Mẹ cho con tiền đi nha…
Mẹ: Ừ…
Nghe tin vậy mình vui mừng hết sức, mừng vì ba mẹ không ngăn cản mình và em quen nhau, mừng vì còn cho mình tiền đi cùng em qua nước ngoài…
Đêm đó mình nằm xuống… nhưng không thể nào chớp mắt lại ngủ được… ước gì… anh sẽ thay căn bệnh đó được cho em…
Tự nhủ trong lòng… anh sẽ nắm thật chặt tay em…
Để cho em biết rằng, luôn luôn có một người dậy sớm… chở em đi ăn sáng… đi làm, mỗi tối đưa em về chỉ để được bên em… ăn bữa cơm gia đình ấm cúng…
Dẫu em có thuộc về anh… hay thuộc về một nơi hoang vắng không một bóng người nhưng tâm trí anh, trái tim anh, vẫn hướng về em…
Cho dù… em phải đương đầu với khó khăn trắc trở…
Thì hơi ấm bàn tay anh… sẽ giữ ấm cho em, đủ để nhắc em rằng có anh bên cạnh em…
Thức suốt đêm… xung quanh chỉ là những đám khói trắng và tàn thuốc…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Khôi, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện