– Em còn nhớ lời em hứa không?
– Em hứa gì?
– Em bắt anh phải nghe lời em đó…
Em im lặng… không nói gì… tựa vào lòng mình thủ thỉ…
– Em muốn anh không bao giờ được rời xa em hiểu chưa.
– Trời… quá dễ dàng…
– Hứ… thời gian trả lời… anh đừng nói trước rồi bước không qua…
– Anh hứa mà…
Em ôm mình thật chặt hay, mỗi lần được em ôm, mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng, nhưng lần này thay vào đó là cảm giác, linh tính như có điều gì đó không hay…
8h tối… em đi taxi về…
Nằm trên phòng… trong lòng ấm ức hoài nghi về những cử chỉ, ánh mắt, hành động của em… không thể nào nhắm mắt ngủ được…
30/4.
Obz mua chiếc PS… hí ha hí hửng chạy qua em khoe…
– Xe mới mua đó em…
– Qua đây khoe chứ gì…
– Hehe… anh muốn em là người đầu tiên ngồi chung xe với anh…
– Hôm nay lễ… mình đi Cần Giờ chơi đi anh…
– Ok… em soạn đồ đi.
Chạy chiếc xe mới toanh, chở thêm con ghệ quá bén… ra đường mọi ánh mắt gato hướng về mình…
Thẳng tiến qua Quận 7 hướng về Cần Giờ…
Em thì học đến lớp 5 rồi nghỉ, chỉ giỏi kinh doanh mua bán, chứ không hiểu biết gì nhiều về đời sống bên ngoài…
Hai bên đường là rừng rậm… chỉ có một đường thẳng chạy ra biển, mình chém với em…
– Rừng này… có nhiều thú lắm đó em…
– Vậy hả anh…
– Chứ sao… rừng mà… có gấu, có cọp, có beo, lâu lâu nó hay đi ra giữa đường cắn người lắm đó…
– Trời… ghê vậy anh… thôi mình vòng xe về đi…
– Em sợ cái gì… đi với anh mà…
– Thôi… thấy ghê quá… em đâu biết đường này ghê vậy…
– Yên tâm… không sao đâu, nó ra anh giết nó luôn…
– Anh giỏi quá… nó cắn anh chết luôn đó…
Đm mình chém vậy mà em cũng tin… vl thật, như đúng rồi…
– Đi với anh… là không phải sợ cái gì hết… ok…
Em ôm chặt mình hơn… chạy giữa cánh rừng bạt ngàn nắng chói chang, ngẫm nghĩ lại 2 tháng về trước…
Em quan tâm, chăm sóc, đút cháo mình ăn… lo cho mình từng ly từng tí…
– Anh ơi… dừng xe lại đi…
– Làm gì em…
– Đứng trên cầu này chụp hình đi… cảnh đẹp quá…
Mình dựng xe sát vào… chụp hình đủ kiểu cho em… 2 đứa tự sướng…
– Anh nè…
– Em nói đi…
– Em yêu anh…
– Anh biết rồi hihhi…
– Anh có yêu em không…
– Em có hỏi 1 ngàn lần, 1 vạn lần, anh vẫn sẽ nói yêu em…
Em chồm người vào ôm mình đứng giữa cầu… làn gió man mát… thoáng qua mùi hương từ cơ thể em…
– Thơm quá…
– Cái gì thơm…
– Tóc em nè… cơ thể em nè… cái gì cũng thơm…
– Còn anh thúi quắc hahaha…
– Vậy đừng ôm anh…
– Hứ… không thèm.
– Vậy mà có người ôm anh hoài…
– Tại em yêu anh mà… (em cười nhăn răng ra… rất dễ thương)
– Mình quen nhau bao lâu rồi em…
– Hứ… nói yêu em mà không nhớ ngày tháng.
– 2 Tháng 13 ngày…
– Sao anh hay vậy…
– Nhớ sao không…
– Yêu chồng lắm luôn…
Em hôn lên má mình chộc chộc…
– Thời gian nữa… mình lấy nhau nha.
Bỗng nhiên… mặt em buồn hẳn… vẫn lại là ánh mắt đó, ánh mắt đã làm mình suy nghĩ, thao thức, không yên lòng suốt bao ngày tháng qua.
– Em không muốn hả, hay mình chỉ mới quen?
– Em muốn mà… em cũng muốn lập gia đình sớm nữa…
– Vậy sao em không trả lời… mà mặt em buồn dữ vậy…
– Thôi mình đi đi anh… ở đây nắng quá…
Lên xe ngồi em ôm mình… trong lòng mình lúc nào cũng không yên, ánh mắt đó… nó cứ ám ảnh mình…
Chạy ra đến biển, mướn khách sạn… đi ăn tôm, ghẹ, ốc… chứ không tắm…
Đm… biển Cần Giờ thời đấy dơ vl, toàn là rác… nước biển thì mà thua cả nước sông…
– Anh ơi… không lẽ ăn xong rồi về…
– Ăn xong đi… vào ngủ đến chiều chiều đi bộ trên biển rồi về…
– Người như anh mà cũng lãng mạn dữ…
– Người anh sao???
– Giang hồ… đâm chém… con nít…
– Không phải như em nghĩ đâu.
– Trước mắt em thấy là vậy rồi còn gì… xăm mình nữa chứ…
Em kéo áo mình lên… lộ ra những hình xăm…
Thằng cờ hó ngồi bàn kế bên… nó cứ liếc liếc, kênh mình mãi… nhưng nghĩ nó gato… kệ mợ nó…
– Anh gọi nhiều quá… ăn sao hết…
– Hì… lâu lâu mới đi, ăn cho đã đi em…
Bỗng dưng thằng cờ hó ngồi bàn kế, phun nước bọt xuống đất… nói phong long…
– Đi với ghệ… muốn chứng tỏ chứ gì đâu…
Mặt nó không hướng về mình… nhưng mình biết nó đang nói sóc mình… nhưng đang đi với em… mình kệ con mẹ nó nói cái lồn gì nó nói…
Em nhìn mình không chớp mắt…
– Ăn đi em…
– Ờ… ờ…
Quay sang nhìn thằng cờ hó kia thì nó cười đểu mình, khênh khênh cái mặt lên… ức đéo tả được… nhưng rừng nào cọp đó, ra đất người ta thì nên nhịn nhục, với lại đang đi cùng em nữa…
Cả hai ngồi tiếp tục ăn… em lột tôm đút mình… mình lột tôm đút em… cười hí hí…
Thằng cò hó lại lên tiếng…
– Cười con cặc gì cười dữ vậy…
Lần này nó đã hướng mắt lên nhìn mình…
Em liền nắm tay mình lại…
– Kệ nó đi anh…
Vẫn ráng cố gắng nhịn nhục… đm mới xuất viện mà gặp thằng chó má này…
Nó lại lên tiếng…
– Ê… nói kệ ai vậy…
Em ngồi im đó không nói gì…
Nó đứng dậy… bước qua bàn mình…
– Ê em… nảy em nói kệ ai??
Mặt nó bố láo đéo thể nào tả được…
Liền chụp cái ly… quơ vào đầu nó… máu me bắn ra… nó ôm đầu lại mình liền đạp nó té…
Trên tay vẫn còn cầm cái ly đã bể chỉ còn mảnh miển chai nhọn nhọn ló ra, mình xông vào đâm vào lưng nó… khách trong quán bỏ chạy ra ngoài…
– Đụ má mày nói gì con chó…
– Anh ơi… anh ơi… đi đi, đi đi…
Em ôm tay mình cứng ngắc, thằng cò hó đứng dậy mình liền đạp nó té lăn ra…
– Anh ơi đi đi… đi đi anh…
Em kéo mình ra khỏi quán… đi ra lấy xe chạy về liền… bỏ lại ba lô, cmnd lại khách sạn…
(Nghĩ lại mình vẫn chưa trả tiền, tội nghiệp bà chủ quán)
Chạy trên đường về… em khóc sướt mướt…
– Sao anh vậy hoài hả… nó nói gì kệ nó.
– Anh… xin lỗi…
– Anh làm xong rồi xin lỗi… sao anh không bỏ cái thói côn đồ của anh đi, anh mới xuất viện mà anh vẫn còn vậy.
– Tại nó… anh tức quá.
– Anh đi với bạn gái anh, anh làm vậy anh có nghĩ đến em không?
Chỉ biết lặng im, suy nghĩ lại lời em nói, mình trẻ trâu vl, lỡ có chuyện gì xảy ra… mình khổ, em cũng khổ… nên từ lúc đó, mình hiền hẳn đi.
– Anh biết lỗi rồi… từ nay anh không vậy nữa, em cho phép thì anh mới dám làm.
– Anh chắc chắn không?
– Chắc mà… anh không làm vậy nữa đâu…
– Anh hứa gì đi…
– Anh hứa… anh còn đánh lộn nữa… em bỏ anh luôn.
– Sao em bỏ anh được mà anh hứa (em nói giọng địu ngọt ngào, êm ấm, mình không ao giờ quên được câu nói này)
– Ôm anh lại đi… đừng giận nữa nha…
– Mai mốt còn vậy… là chết với em.
Em ôm mình… chạy thẳng về quận 7 qua phà…
– Em ơi… còn sớm mà… mướn khách sạn ngủ đi.
– Không…
– Sao vậy?
– Đó giờ em không thích mấy chỗ đó…
Trong đầu suy nghĩ… đm không biết em còn zin không mà nói vậy…
– Vào ngủ thôi…
– Ngủ thì về nhà ngủ…
Đm nghe nói vậy mình sung hẳn lên… phóng xe bạt mạng về nhà nhanh và ngay luôn…
Chào ba mẹ mình… dắt em lên phòng nằm…
– Sao anh không ngủ đi…
– Vậy sao em không ngủ?
– Em hỏi anh… mà anh hỏi ngược lại em…
– Em đẹp quá… anh nhìn hoài không chán…
– Dẹp đi ông tướng… tính dụ tui hả.
– Thật mà… em đẹp lắm.
– Còn anh xấu quắc…
– Đó giờ có em chê anh… chưa ai chê anh bao giờ…
– Phải không đó… bệnh tự kỷ lâu năm mà giấu của anh lại tái phát rồi…
– Dám nói anh bệnh nè…
Mình đè em ra thọt cù lét… em cười điên dại… rớt nước mắt…
Em ôm lấy mình vào lòng… mình nằm trên em nằm dưới… 4 mắt nhìn nhau trào máu họng…
– Yêu anh…
– Yêu em…
– Nhiều hôn…
– Nhiều…
– Nhiều cỡ nào…
– Nhiều hơn anh đi ỉa luôn…
– Nói bậy nè… nói bậy nè…
Em thọt lét mình lại… mình chống cự chạm tay vào trúng vếu em…
Cả 2 dừng lại… 4 mắt lại nhìn nhau…
Nhẹ nhàng… mình hôn em… đút lưỡi vào miệng em…
Em e dè… nằm im mặc kệ cho mình làm gì làm…
Và cuối cùng… điều gì đến cũng sẽ đến… mình đã làm tình với em, em vẫn còn zin (mình không kể chi tiết 18 + nữa)
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Khôi, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện