Thú thật nếu không tâm sự với em đào này tôi chắc cũng nghĩ không ra, vì chưa có kinh nghiệm cũng như chưa trong môi trường này bao giờ. Tôi lại phải nghĩ ra một cách khác.
Tình thế buộc tôi phải tìm cung trước, khi có đủ nhân lực cung tôi mới bắt đầu tìm cầu. Thà có cung chưa có cầu thì không sao, có cầu không có cung chắc chắn mất khách…
Lại tiếp tục lên kế hoạch mới. Lần này tôi có kinh nghiệm tốt hơn khi tâm sự với em đào kia…
Tôi nghĩ việc này không thể vội được, vội sẽ rất nhiều sơ hở dính pháp luật và bị đào nó làm giá… khá đau đầu.
Đang ngất ngơ nghĩ ngợi thì có ông khách trả phòng, ông khách này lớn tuổi rồi. Ổng nhìn mặt tôi hỏi thẳng.
– Chú có đào không, tao biết có mấy con đi hoài chán quá.
Tôi liếc mắt thấy dàn cổ đông khách sạn đang ngồi đó chưa nghe, tôi đá mắt xin zalo nói chuyện sau.
Trò chuyện qua zalo thì ổng bảo mai lại sang, tôi xếp cho ổng một em, giá 1tr ổng tip cho tôi sau. Tôi lục lại danh sách phòng vừa out thì biết ổng vừa đi em nào. Ổng vừa đi em đã tâm sự tư vấn cho tôi. Mai tôi lại xếp ổng em đào ở cùng em này, vì ở đây hai em này là ngon lành mà giá hợp lý nhất.
Tôi phải thỏa thuận với em kia trước, nhưng thỏa thuận bất thành. Em nó bảo.
“Bạn em vừa đi một triệu, giờ em đi lại người khách đó mà phải cắt cho anh 20% là còn 800, anh thấy hợp lý không”.
Đúng, quả thật em nó nói hợp lý quá, tôi nói lại làm sao được. Nên tôi chấp nhận thỏa thuận lại để giữ khách, mong ông đó tip riêng cho tôi là được.
– Ok vậy em cứ đi đủ 1tr, anh không lấy. Vui vẻ là được, có gì anh tham khảo lại giá sau.
– Hợp lý.
Hai chữ cụt ngủn làm tôi đọc xong thấy hãm loz đành đạch. Thề là lúc đó tôi chỉ muốn cào loz ăn vạ với bọn này thôi đấy… điên lắm.
…
Vậy là sau Anh VP tôi có thêm khách mới, tuy hơi già nhưng cũng ổn, tầm 1tr đi liên tục thì cũng không tệ.
Đúng như lời hứa, tối đó ổng đến và đi em đào đó. Ổng tip tôi 200k, sau khi đi xong thì khen lắm. Trước khi về vẫn chốt một câu.
– Chú luôn ủng hộ chú. Yên tâm nhé. Có hàng mới cứ bảo qua zalo.
Sau tầm 10 phút thì em đào kia xuống đưa tôi 200k rồi nói.
– Em đùa chọc anh đấy, khách anh thì anh vẫn có hoa hồng. Yên tâm nhé, hiền như anh thì chết đấy. Phải cáo vào anh zaii.
Tôi cười gật gật đầu lắng nghe. Thiết nghĩ nhiều lúc tôi nên đốt mấy cái bằng và không nên khoe khoang làm gì, đôi khi mình học tốt nhưng ra xã hội vẫn còn nai quá. Thay vì tôi đồng ý không lấy hoa hồng tôi có thể đổi cách nói làm nó phải phục hơn là.
“Nếu anh không đưa, thì em không có vị khách đó, 800k hoặc không có 800k”.
Nói cứng như vậy thì có lẽ mình cáo và trên cơ hơn một chút.
…
Lúc này ông chủ khách sạn gọi cho tôi bảo.
– Có đào mới sắp đến ở, xếp cho nó một phòng nha em.
Tầm 10 phút sau thì em nó đến, ấn tượng đầu tiên là cặp mắt nó, ôi giờ kể lại tôi vẫn khiếp, và riêng em đó đến giờ tôi nói chuyện không quá ba câu. Cặp mắt nhìn sợ khiếp, cặp lông mi hàng dưới cong quắp lại nhìn rất dữ và sợ. Huhu tôi nghĩ nếu tôi lỡ may đi trúng em này chắc bỏ luôn hai chữ Checker quá.
Em nó lấy phòng, nghiệt ngã cái là phòng sát phòng tôi luôn, ngày nào giao ca ngủ ngày là nghe em nó rên ư ử bên phòng, hai nhà vệ sinh sát nhau, nhà vệ sinh này ồn là nhà vệ sinh kia nghe, thói quen tôi là tắm xong đi ngủ, ngày đéo nào cũng thế, cứ vào tắm là nghe em nó rên ư ử bên phòng. Thà không thấy, tưởng tượng thì còn chút thú vị, thấy mặt rồi, nghe âm thanh nữa, đâm ra tạo cái cảm giác bị say xe, chóng mặt buồn nôn lắm. Huhu.
…
Quay trở lại công việc, từ lúc em đó đến tự dưng khách tăng đột biến, tôi thấy khá khó hiểu và tò mò, quyết tâm search cho ra em nó hoạt động ở đâu, mò mãi và nhờ tạp vụ nhiều chuyện cũng ra. Haha, lúc này tôi khuyên các ông, hãy áp dụng kinh nghiệm số 1 khi đi checker nhé. Em nó đi giá 1tr nhưng đối với tôi mà nói. 100k tôi cũng không đi. Tướng em nó thì không chê, nhưng mặt em nó sẽ làm tôi chết khiếp, tôi khá khó chịu cặp mắt đó nên quyết tâm nói một phen.
Vô tình sáng hôm đó giao ca, tôi vào thang máy thì thấy em nó cũng vào.
– Anh nói thật tâm sự với em, nhìn mắt em anh sợ lắm, mặt em, tướng em nói chung mọi thứ đều ok, nhưng cặp mắt em nên xem lại, anh nghĩ bỏ hàng lông mi dưới chắc đẹp hơn.
– Tui thích zậy đó, bộ ông tính đụ tui hay sao mà đẹp với xấu. Xiiiii.
Clm, nghe xong nói thiệt muốn phang cho toát loz nó ra tại chỗ. Má, mình góp ý tốt cho nó mà nó nói chuyện như MÁ mình vậy đó. Bực lắm nhưng kiềm lại tôi cười trừ thầm nghĩ.
“Đụ bà mày chứ, nhìn mày là tao muốn ói 8 đống rồi, mẹ con hãm loz này”.
Lấy hết sức bình tĩnh tôi thở dài một cái và lắc đầu. Sau đó… à không còn sau đó nữa, tôi chuyển sang phòng khác và cố gắng né nó nhiều nhất có thể để được ngủ ngon mỗi ngày…
Nhưng định mệnh hay sao tôi không rõ, từ khi tôi chuyển phòng lên tầng 4, nó tầng 3, ông nội nó cứ report cái phòng đó bẩn với hư bồn cầu, đòi lên tầng 4. Con này nó tính dụ mình hay gì không biết nữa. Tôi thấy hơi hoảng, chưa biết ý nó là gì, với cả nó hơi điên điên nên cũng muốn né. Tôi xin off hẳn hai ngày để né nó.
Mả cha nó vậy mà nó xin cả zalo tôi qua thằng tạp vụ ạ. Nó add zalo và bắt đầu vào vấn đề luôn.
– Tôi muốn địt ông.
Trời clm, huhu. Sao số tôi khổ thế này, cái đứa mình thích thì nó chả buồn ngó mình, cái đứa mình sợ thì nó giở trò với mình. Riêng con này tôi đã nói, cỡ nào tôi cũng chạy, chỉ cần có chút suy nghĩ dâm loạn nào về nó tôi đảm bảo mình ói ngay tại chỗ. Tôi không kỳ thị hay chê bai, nó đi khách rất đông, nhưng tôi không hợp cái mode đó. Tôi reply.
– Dạ, chị tha cho em, em không hợp với gu chị, nhìn mắt chị em sợ lắm.
– Sợ cái đầu ông ý, thế có địt tôi không.
– Cút mẹ dùm tao.
Tôi trả lời chốt luôn rồi chặn zalo nó, sau khi off hai ngày về thì nó chuyển qua chi nhánh khác của khách sạn này kèm theo lời nhắn với cổ đông khách sạn.
“Thằng lễ tân nó đòi địt em, nên em không muốn ở đây nữa”.
Vừa về sau khi off bị chửi té tát mà không hiểu chuyện gì, nghe xong mới hiểu, tôi mở luôn zalo ra cho cả nhà cũng đọc. Ai cũng cười lên chọc quê tôi, tôi thì vừa quê vừa quế tèo con điên này.
Chuyện con điên này, trả thù sau… Việt Nam quê là khó quề nha em…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả La Duy, Tâm sự bạn đọc, Truyện có thật, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Truyện xã hội