Cường lại tìm đến đá, khói trắng mơ màng…
Trong cơn mê, trong ảo giác, nó vẫn thấy Trâm đứng đó, nhìn nó với ánh mắt van nài, như lần đầu tiên gặp con bé ở nơi đây. Cường gào thét, đập phá. Lũ bạn nhìn nó bằng ánh mắt sợ sệt. Cho đến khi kiệt sức, nó lăn ra ngủ như một con thú bê bết vì vật lộn với kẻ thù. Những tưởng chất kich thích sẽ làm Cường quên được Trâm, nhưng vô ích, chúng càng khiến nỗi nhớ hằn sâu trong tâm trí thằng con trai ngang ngược. Để rồi ngày nào, nó cũng phi xe đến trước cổng trường Trâm, đứng từ rất xa, dõi theo con bé…
Trâm gần như suy sụp. Mọi cố gắng của nó hoàn toàn đổ bể khi nghe Thế Dũng phong phanh nói rằng Cường lại ngựa quen đường cũ. Nó muốn, rất muốn làm một cái gì đó, kéo Cường quay lại bên mình, nhưng không thể. Lý trí nói rằng nó chẳng phải kẻ thua cuộc, không được vùi dập lòng tự trọng bản thân dễ dàng như vậy. Nhưng một điều mà chẳng ai có thể phủ nhận: nó nhớ Cường tha thiết!
Rex Cafe hai tuần nay ngày nào cũng có mặt Trâm. Khi thì ngồi 1 mình cafe đen đặc, khi thì đi cùng con bạn thân ngồi trên tầng 4. Trâm thường đau đáu nhìn về phía trước, như cố lục lọi những kí ức chưa xa…
Tách Cappuccino nghi ngút khói. Trâm cầm muỗng chọc, rồi khuấy tan cái hình trái tim bằng bột cacao ở giữa. Khuôn mặt nó xám xịt, lầm lì…
Con bạn thân đang cầm điện thoại của Trâm “tọc mạch”, bỗng nó kêu lên:
– Hộp thư đến của mày full rồi này. Tao xóa bớt đi nhé.
– Không – Trâm nhảy dựng lên – Cấm mày đấy!
– Không xóa thì để làm gì? Bố con điên!
– Ừ… Kệ tao… Tao cần nó mỗi lúc cô đơn…
Trâm cúi gằm mặt, sống mũi cay xè. Con bạn thở dài, quay đi chỗ khác… Nó hiểu Trâm mà…
…
Những ngày ảm đạm cuối đợt rét thực sự đã qua đi. Nắng dát vàng con đường, xuyên qua từng kẽ lá, khiến Trâm phải nheo mắt lại vì chói. Trời chiều nhưng nắng vẫn chưa tắt. Trâm bỗng thấy mình bơ vơ trước cổng trường rộng lớn. Đôi bàn chân xinh xắn bước những bước ngắn thật chậm trên con đường còn bỏng rát nắng đầu hè. Bỗng có tiếng gọi làm nó giật mình:
– Trâm!
Trâm ngỡ ngàng, đôi môi thổn thức, cặp mắt tròn xoe. Cường đứng đó, ngay sau nó, khuôn mặt rạng rỡ như màu nắng. Trâm chợt định thần, nó bước nhanh, cố lảng tránh. Như một đoạn phim quay chậm, bàn tay Cường rụt rè đưa ra, nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng nhưng cương quyết…
– Anh xin lỗi…
Trâm nín thở. Trái tim nó gần như ngừng đập. Cường lên tiếng:
– Những ngày qua, anh đã nhận ra rằng, thật sự… thiếu em anh không sống được.
Trâm cố vùng tay ra, nhưng Cường càng nắm chặt.
– Em biết không… Anh bỏ đá, bỏ cỏ, bỏ ke… Bỏ hết. Anh không còn đi chơi đêm, không đi học muộn, không cả ngủ gật trên lớp nữa… Ngày nào anh cũng dành thời gian học một ít, dù anh biết không bao giờ anh được bằng Giang Nam, hay bằng bất cứ người bạn nào của em, nhưng anh đã rất cố gắng. Điện thoại của anh từ hôm đó đến giờ vẫn chưa mở lên, vì anh sợ anh lại nghĩ đến em, sợ anh sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà lại gọi cho em… Anh sợ mất sĩ diện của một thằng con trai… Nhưng mà… Anh thất bại rồi… !
Trâm nuốt gọn từng lời Cường nói, tai nó như ù lên, tim nó rộn ràng, nước mắt tuôn lã chã. Giờ đây, những nỗi nhớ, những khoảnh khắc mỏi mòn chờ đợi, những hờn giận, yêu thương, đủ thứ, hòa tan… hóa thành nước mắt, đầm đìa trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Rồi bỗng nó nhoẻn miệng cười, rất khẽ:
– Anh thua rồi nhé…
– Ừ… Phải chịu thôi…
– Tại sao nhỉ?
Nắng chiều dịu dần, còn mặt Trâm vẫn nóng ran. Cường dịu dàng, kéo nó sát vào lòng, thủ thỉ:
– Vì anh… nghiện em rồi… !
Tags: Nữ chính "trẻ con", Nữ chính bá đạo, Trai hư - gái ngoan, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện nhẹ nhàng, Truyện Việt Nam