Cường đã dần quen với nếp sống “lành mạnh” mà Trâm tạo dựng cho nó, tự nhiên thấy cuộc sống có ý nghĩa hẳn. Đến nỗi bố mẹ Cường cũng không thể tin nổi đây là chính là thằng con trai sống trong cái nhà này mười tám năm giời ăn chơi phá phách. Mọi thay đổi của Cường cũng nhờ cả vào sự nỗ lực của Trâm. Đôi khi, Cường vẫn hay gây bất ngờ, kiểu như một hôm, nó lù lù xuất hiện trước cổng trường Trâm, mà không phải tầm giờ “đón cháu”, vẫy Trâm cười toe toét:
– Em ơi đi ăn bánh đi… Anh đói quá!!
Trâm ngạc nhiên:
– Em có dặn anh đón em giờ này đâu? Sao lại đến?
– Ờ… Tại anh nghiện em mà, vã thì phải đi tìm thuốc chứ.
Trâm tát “yêu” một cái rõ đau, nhăn mặt:
– Chưa từng thấy con người nào thô lỗ và lộ liễu như anh ý!
Lại có sáng, Cường gọi Trâm dậy muộn, vừa lon ton chạy vào lớp cho kịp giờ thì điện thoại Trâm báo tin nhắn đến:
– Em ơi. Anh gửi xe xong từ chỗ gửi xe chạy vào trường hết 3 phút, đến cổng trường thì đã muộn 10 phút rồi. Thằng bảo vệ nó không cho anh vào? Bây giờ em bảo anh về hay đồ sát nó?
Trâm hốt hoảng:
– Này, anh đã hứa là bỏ thói côn đồ rồi đấy. Nếu không được vào thì về nhà chơi ngoan, không nghịch bẩn, cấm la cà ngoài đường nhá!
– Vâng ạ – Cường nhăn nhở. Và nó yên tâm về nhà… ngủ tiếp.
Hay là khi, Trâm bất ngờ gọi cho Cường, nhõng nhẽo:
– Cường ơi.. ! Em không ngủ được! Kể chuyện cổ tích cho em.
Cường méo mặt:
– Em gọi 19001589 bảo chị Mây Hồng kể cho mà nghe, anh có biết truyện nào đâu.
– Không – Trâm nũng nịu – Em thích anh cơ không thích chị Mây Hồng…
– Anh còn chưa được nghe bao giờ thì kể cho em làm sao?
– Học nhà trẻ cô giáo chết à? Không thuộc thì bịa ra cũng được! – Trâm giận dỗi.
– Vâng. Thế em thích nghe truyện gì?
Trâm đổi giọng luôn, ngợt xớt:
– Truyện gì mà có mụ phù thủy với hoàng tử đẹp trai ý.
Cường khổ sở ngồi bịa ra một câu chuyện, không đầu, không cuối, chi tiết rời rạc, nội dung lung tung, nhưng rốt cuộc, Trâm vẫn chìm vào trong giấc ngủ, thật ngon… Trong giấc mơ, nó biến thành mụ phù thủy, còn Cường là “hoàng tử đẹp trai”…
Tình yêu của chúng nó, sôi nổi, cháy bỏng, hạnh phúc nhưng lắm lúc cũng rất êm đềm. Và có lẽ nó sẽ cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy nếu không có ngày hôm ấy…
Cường đang say sưa “giấc mơ trưa” thì điện thoại kêu inh ỏi. Nó nhăn nhó cầm máy lên nói như quát:
– Cái gì thế?
Thằng bạn Cường giọng the thé quát lại còn to hơn:
– Thế cái… mế! Giờ này còn nằm đấy mà vắt lưỡi à? Em Trâm nhà mày đang tung tăng trong hiệu sách với thằng ranh nào đẹp zai đeo kính trông tri thức lắm, như kiểu yêu nhau ấy. Quả này thì anh em cưa sừng mày ngâm rượu thuốc nhá!
Cường bật dậy, hỏi dồn dập:
– Thằng nào? Lúc nào? Ở đâu? Mà có chính xác không?
– Nhà sách Tùng Linh. Vừa mới vào xong. Mắt tao 10/10 đấy thằng khỉ ạ. Tin hay không tùy mày. Tao báo cho mày thế thôi, nhá.
Thằng bạn tắt máy. Mặt Cường nghệt ra như chưa hiểu hết. Có cái gì đó đang dâng lên cổ họng nó, đắng nghét… !
Gần khuya, vẫn chưa một cuộc gọi, một tin nhắn từ Cường, Trâm bần thần sốt ruột, hết đi ra lại đi vào, tay nó như muốn siết nát bét cái điện thoại. Đến khi không còn kiên nhẫn được nữa, nó bực bội gọi cho Cường, máu trong huyết quản cứ sôi lên sùng sục.
– Gì?
– Anh đang ở đâu? – Trâm gắt.
– Nhà chứ đâu.
– Tại sao không nhắn tin cho em?
– Thế chiều nay em đi đâu?
– Em…
– Hả?
– Đi mua sách với thằng bạn em.
– Bạn nào?
– Giang Nam. Mà sao anh biết?
Cường không đáp, nhếch môi cười khẩy, hỏi lại mỉa mai:
– Có vẻ thân thiết?
– Ừ. Bạn ấy học giỏi nhất lớp em mà. Với lại hay giúp đỡ em lắm. Chiều nay bạn ấy dẫn em đi mua mấy quyển tài liệu ôn thi. Ai như anh suốt ngày chơi bời, chả chịu lo học hành…
– Vầng – Cường chua chát – Anh cũng chỉ là thằng ít học, dặt dẹo, ất ơ. Không với tới em được. Thôi thì em cứ yên tâm mà làm “đôi bạn cùng tiến” với cái thằng Giang Nam ấy. Anh không làm phiền, không đeo bám nữa. Xin lỗi vì những ngày qua làm mất thời gian của em vào cái trò yêu đương vô bổ nhé. Em học tốt!
– Ơ…. Anh điên à?
Cường dập máy, những tiếng “tút… tút… ” dài như xé nát trái tim Trâm. Nó đâu ngờ… Trâm vội vã, điên cuồng ấn gọi lại, nhưng vô ích. Thuê bao! Nó bàng hoàng, ngồi thụp xuống đất. Đôi mắt vô hồn, vô hướng. Màn đêm đen đặc phủ kín tâm can…
Tags: Nữ chính "trẻ con", Nữ chính bá đạo, Trai hư - gái ngoan, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện nhẹ nhàng, Truyện Việt Nam