Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Anh nghiện em mất rồi » Phần 3

Anh nghiện em mất rồi

Phần 3

Trâm nằm thẩn thơ nghe nhạc. Nó thích Avril khủng khiếρ. Đang quay cuồng với What The Hell, chợt điện thoại đổ chuông dồn dập, Trâm uể oải nhoài người với lấy cái điện thoại trên bàn. Sms từ một số máy lạ:

– Em ơiiiiiiiiiiii…

Hơi bất ngờ, nhưng Trâm rep luôn:

– Ơiiiiiiiii

Kèm cái icon “cười lăn lộn”. Số máy kia trả lời rất nhanh:

– Em đang ở đâuuuuuuuu?

Trâm lém lỉnh:

– Ở đâu còn lâu mới nói. Anh là aiiiiiiiiii?

Nửa phút sau:

– Đã thế anh cũng không bao giờ nói cho em biết anh là Cường, bạn thằng Thế Dũng và là người lúc chiều đưa em về.

Trâm khúc khích:

– Lộ rồi.

– Ồ thế à. Em có muốn nghe anh thì thầm một chút không?

– Có. Em đang dỏng tai lên nghe đây.

Ngay lập tức, cuộc gọi đến hiện số của Cường.

– Dạ em đây.

– Chim sẻ gọi chim cu nghe rõ gật gù…

Im lặng…

– Em ơi!!!

Vẫn im.

– Em ơiiiiiiiiiiii

Không trả lời.

– Trâm ơi!!! – phát cáu.

– Dạ.

– Sao em không nói gì???

– Anh bảo nghe rõ gật gù, em gật nãy giờ muốn gãy cổ anh không thấy à

– À ừ… Anh xin lỗi…

Kết quả là ngày hôm đó Cường nằm buôn điện thoại với Trâm đến tận khuya, tổng thiệt hại lên tới hàng trăm nghìn đồng. Cường pha trò, còn Trâm thì cười không ngớt. Đến khi mắt mi mắt nặng trĩu, Trâm mới nhỏ nhẹ:

– Anh à… Em buồn ngủ rồi. Để hôm khác nói chuyện tiếp nhá.

– Ừ. Thế chúc em ngủ ngon với cả mơ về anh nhé.

– Mơ về anh thì khác gì ác mộng.

Cường giận dỗi:

– Đùa chứ… Tụt hết cảm xúc. Ngủ đi. Ứ chơi với em nữa!

Cường cúp máy “rụp” một cái khá là phũ phàng, Trâm ngẩn ngơ, rồi cười tủm tỉm:

– Đồ trẻ con!

Những ngày sau đó, Cường chủ động gọi điện, nhắn tin cho Trâm nhiều hơn. Bỗng dưng Cường cảm thấy người con gái này khiến tâm hồn nó trở nên nhẹ nhõm khi tiếp xúc. Những câu nói đùa vu vơ, những lần Trâm đành hanh “đá xoáy”, những lúc Trâm dở trò trêu chọc, hay những cuộc tranh luận với Trâm, Cường đều bị Trâm “đánh gục” vì sự lém lỉnh của cô nàng, mà đôi khi cũng là do Trâm chơi bài cùn ăn vạ.

Càng ngày Cường càng nhận ra thời gian nó dành cho Trâm quá nhiều, đến nỗi mà nó bỏ ngoài tai lời rủ rê của mấy thằng bạn, ở nhà ôm khư khư cái Laptop chỉ để đợi Trâm học bài xong là online nói chuyện. Một ngày không nhắn tin cho Trâm, nó thấy thời gian cứ dài dằng dặc ra như con ốc sên bò trên cây bạch đàn… Trong người bức bối khó chịu và ruột gan thì cồn cào như người đói. Trâm luôn có một cái gì nó, khiến nó bị cuốn hút ghê gớm, như chất kich thích vậy. Có lần Cường đã thành thật thổ lộ với Trâm về cái cảm giác đang đeo bám mình, Trâm phá lên cười khoái chí:

– Há há! Chết chưa! Anh nghiện em rồi đấy!

– Có lẽ…

Trâm tinh nghịch:

– Cai nhanh còn kịp.

Cường thở dài:

– Em thấy thằng nghiện nào cai thuốc được thành công chưa?

– Rồi mà.

– Nhưng anh không phải thằng đó – lại thở dài phát nữa.

Trâm trầm ngâm:

– Khi nào anh nghiện em như… nghiện đá mới nguy hiểm…

Chẳng nói chuyện với ai thoải mái được như Trâm. Một cô gái đa cảm xúc, có thể vui buồn bất cứ lúc nào. Có thể chuyển từ trạng thái trẻ con nhí nhảnh sang người lớn sâu sắc chỉ trong tích tắc. Lắm khi thiếu điều Cường muốn thốt lên rằng Trâm thật thần thánh. Chỉ ghét mỗi một điều, Trâm hay động chạm vào “nỗi đau thầm kín” của Cường:

– Học xong anh định làm gì?

– Một xe 2 mũ.

– Là sao?

Cường chép miệng:

– Đại học Giao thông vận tải, khoa đứng đường vẫy vẫy ý.

– Chả hiểu – Trâm ngơ ngác.

Cường hóm hỉnh:

– Tên khoa học của nó là “Xe Ôm” em ạ.

– Ờm… Nhìn anh cũng có triển vọng phết – giọng đá đểu thấy rõ.

– Cảm ơn… Ai cũng khen anh thế.

Trâm ôm bụng cười ngặt nghẽo:

– Anh không có ước mơ nào to lớn hơn một chút à?

– Có chứ – Cường giả bộ ngây thơ – Hồi bé anh toàn ước làm siêu nhân đi bảo vệ Trái đất ấy.

– Em không đùa – Trâm nhăn mặt – Anh cũng lớn rồi, cũng phải có hoài bão chứ.

– Bằng cách nào hả em?

– Chơi bời ít thôi. Lớp 12 mà anh cứ học hành hời hợt thế này làm sao có tương lai.

– Anh cũng muốn học hành tử tế lắm chứ, nhưng gia đình mới gặp chuyện buồn, thực sự anh chẳng còn tâm trí nào để mà học nữa…

Trâm ái ngại:

– Gặp chuyện gì hả anh?

– À – Cường vờ thiểu não – con mèo nhà anh đi đâu mấy hôm nay rồi, anh thương nó lắm. Ăn không ngon nhưng ngủ như điên em ạ, khổ…

Những lúc ấy, Trâm chỉ còn biết lắc đầu chán nản:

– Em chịu anh rồi!!!

Dần dần, Cường và Trâm trở nên vô cùng thân thiết. Cường giống như một người anh, người bạn, lúc nào cũng chăm chút cho Trâm từng tí một, còn Trâm thì chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của Cường… Không thể thiếu!

– Hy vọng đây là đợt rét cuối.. !

Trâm vừa xuýt xoa vừa run lên cầm cập. Gần một tuần nay, trời mưa không ngớt, gió vẫn ào ào thổi và khối không khí lạnh vẫn liên tục đổ bộ về đất liền. Tiết học thêm trôi qua nặng nề trong cái đói và cái rét! Thật vậy, bụng Trâm bắt đầu réo lên anh ách như biểu tình chủ nó cái tội lười ăn bữa trưa. Trâm lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nền trời đã ngả sang màu chiều muộn…

Tiếng chuông tan trường réo lên như dọa nạt. Trâm lật đật thu dọn sách vở, kéo từng bước chân nặng nề ra khỏi lớp. Gió như đang tát thẳng vào mặt nó, lạnh buốt. Trâm đội xụp cả mũ áo khoác lên đầu, kéo pécmơtuya sát cổ mà vẫn thấy rùng mình. Vừa bức ra khỏi cổng trường, điện thoại rung lên từng hồi… Nó dí sát mắt vào cái màn hình: “Cường á”!!?

– Sao hả anh?

– Nhìn về phía trước đi…

– Dạ?

Trâm đưa mắt nhìn quanh, một thằng con trai “dúm dó” trong chiếc áo khoác mỏng manh đứng bên đường đưa tay vẫy Trâm. Phải mất đến vài giây định thần lại, Trâm mới thốt lên khe khẽ:

– Ôi trời… !

Cường thở hắt ra khói, nhìn Trâm trìu mến:

– Về thôi em.

Trâm nhặng xị:

– Ai bắt anh lên trường đón em vào cái thời tiết giết người này hả? Lại còn ăn mặc như kiểu gia đình thiếu thốn thế kia?

– Chẳng lẽ để em đi mưa một đoạn dài ra điểm Bus, anh biết thừa hôm nay thứ 7 bố mẹ em về muộn không đi đón em được rồi nhé…

– Anh là ma xó à?

– Ừ…

– Sao mặt anh gian thế?

– Mặt anh gian để cho giống mặt em.

Trâm đấm thùm thụp vào lưng Cường, ngặt nghẽo:

– Đồ quái vật.. !!!

Trời mưa mỗi lúc càng thêm nặng hạt, gió càng thêm dữ dội. Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống đường bóng nhẫy, soi sáng rõ toàn thân thằng con trai đang lẩy bẩy… Chiếc ô cầu vồng của Trâm không đủ che chắn hết những giọt mưa tới tấp hắt vào mặt Cường, nó oằn mình theo từng đợt gió, vặn vẹo, lung lay. Trâm gồng mình cố giữ chiếc ô cho chắc, nó rụt rè thì thầm vào tai Cường:

– Anh lạnh không?

– Cũng hơi hơi…

– Hơi cái đầu anh! Anh hứng hết mưa hết gió của em rồi còn gì. Thế này về ốm thì sao?

– Ừm… Anh khỏe như chú voi con ở bản Đôn ấy… Không sợ.

– Vớ vẩn. Anh mà ốm thì em áy náy lắm đấy.

– Ơ… Anh tự nguyện mà. Em ngồi yên đi.

Bàn tay Cường tím tái, tê cứng vì lạnh. Con đường còn khá dài. Trâm bồi hồi, một cái gì đó đang nhen nhóm trong lòng nó, khó tả. Hai bên đường, người ta đóng hết cửa tránh gió lùa, ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà không đủ sưởi ấm 2 sinh linh đang run lên vì lạnh. Cả khoảng áo trước ngực, và mái tóc bờm xờm dựng đứng của Cường giờ đây ướt nhẹp. Cái buốt giá đang dần thẩm thấu qua lớp vải, ngấm vào da thịt thằng con trai không quen khắc nghiệt. Đột nhiên, Trâm vòng hai tay ra phía trước, ôm Cường thật nhẹ, nó ngượng ngùng:

– Đỡ lạnh hơn không?

– Ừ…

Cường mỉm cười, tim bỗng lệch nhịp với tần xuất cao hơn. Và đúng là, hai người khi là một thì ấm hơn thật! Suốt quãng đường, không ai nói với ai thêm điều gì nữa. Chỉ có những đoạn độc thoại từ hai não bộ gần nhau, mà có thể cả hai cùng hiểu được…

Cánh cổng gỗ và hàng rào trắng muốt hiện ra trước mắt. Trâm bước xuống xe, nó nhìn Cường đầy vẻ biết ơn và… tội lỗi:

– Hay anh vào nhà đợi lát nữa ngớt mưa rồi về?

– Thôi – Cường xua tay – Mẹ anh đang mong lắm ấy.

Trâm bật cười gượng gạo:

– Nhưng mà lạnh lắm.. ?!

– Ừ… Cũng lạnh hơn một tẹo… Mình đồng da sắt như anh, lo gì.

Cường nhăn nhở.

– Em vào nhà đi – Cường giục.

– Vâng. Anh về đi.

– Em vào nhà anh mới yên tâm về được.

– Anh về thì em vào, ai bắt đi đâu mà sợ…

– Ừ – thằng con trai cười dịu dàng, phóng đi như gió.

Đó là lần đầu tiên, Trâm biết bần thần đứng tiễn một đứa con trai, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ nơi phía cuối con đường như vậy…

Cường về đến nhà, cực nhọc mãi mới dắt được xe vào. Những cơn gió đã ngừng đeo đuổi. Toàn thân đông cứng lại, xương quai hàm tưởng như bất động, không tài nào há nổi miệng ra. Bố ngồi trong phòng khách, thấy thằng con trai tiêu điều, ướt sũng, sửng sốt:

– Mày đi đâu về mà như ghẹ lột thế hả con?

Cường lắc lắc đầu, không nói nên lời, dò dẫm bước vào phòng tắm. Việc đầu tiên nó phải làm là ngâm mình trong nước nóng cho “tan” ra đã!!!

Năm phút sau, máy Cường gừ gừ báo tin nhắn đến.

– Anh về đến nhà chưa?

Cường tủm tỉm. Mỗi lúc được Trâm quan tâm, nó vui lắm, như con trẻ được quà vậy.

– Anh đang nằm trong gầm xe tải.

– Liên thiên! Anh toàn dọa tinh thần nhau thôi nhá.

– Anh mà phải dọa? Thanh niên 2011 tư cách đầy mình thế này mà phải dọa trẻ con á? Em không tin anh ra ngoài đường nằm thật cho em sợ bây giờ.

Trâm hoảng hốt:

– Thôi thôi. Em xin anh. Đừng manh động. Nhưng mà… sao anh tốt với em thế?

Cường khựng lại vài giây. Quả thật, câu hỏi này của Trâm đã xoáy sâu vào tâm can nó. Ờ… Sao lại tốt với Trâm như thế nhỉ? Sao lại quan tâm Trâm nhiều như thế nhỉ? Sao những lúc không được nói chuyện với Trâm lại thấy trống vắng thế nhỉ? Và… sao mỗi khi gặp Trâm, lòng nó lại hân hoan đến lạ? Cái gì đó thôi thúc Cường phải nói, dù biết nếu thất bại, mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào…

Trâm nhận tin nhắn từ Cường sau gần 30 phút chờ đợi, mắt nó mở to hết cỡ đọc những dòng chữ như đang nhảy nhót trên màn hình:

– Nói chung là yêu đó… À mà đó có phải là yêu không… mà sao vắng em thì buồn… Ố ô..

Trâm bò lăn ra cười sặc sụa, rep lại:

– Em chưa thấy ai tỏ tình như anh đấy.

Cường đỏ mặt. Tự nhiên nó thấy lúng túng quá. Nó ấn số gọi cho Trâm:

– Dạ – Trâm vẫn nhỏ nhẹ.

– Anh… yêu em… thật ấy…

– Yêu… vì sao ạ?

– Vì em là em.

– Anh không sợ em từ chối à?

– Anh… – bỗng Cường ngập ngừng – Sợ chứ… Nhưng nghiện rồi, chả ngại nữa…

Im lặng.

Nín thở.

Chờ đợi.

– Thế…

– Sao hả em? – Cường vồ vập.

– Thế thích em lâu chưa… ?

Bao nhiêu dây thần kinh trên mặt Cường nãy giờ co vào vì căng thẳng, giờ giãn ra thoải mái. Nó cười thật tươi:

– Từ năm 1945 rồi ấy…

Thế là yêu nhau!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất