“Ngân Nhi.” Sáng sớm hôm sau, Viêm Hi vỗ nhẹ, lay tỉnh thiên hạ đang ngủ say trong lòng.
Mơ hồ chà lau mi mắt, bị ánh dương quang chiếu vào làm cho lóa mắt, lấy tay che đi ánh mặt trời chói chang trước mắt, lai nhìn đến cảnh sắc quen thuộc xuất hiện ở trước mặt, không khỏi kinh hỉ.
“Thanh sơn, thanh sơn! Viêm Hi, chúng ta rốt cục đã trở lại.” nụ cười tươi tắn như hoa lê nhẹ nhàng nở rộ, da thịt trắng nõn lóng lánh sáng bóng dưới ánh mặt trời, nàng nằm úp, chồm nửa người trên cửa sổ, hít thật sâu một luồng khí thơm mát, trong lành của vùng rừng núi.
“Ngân Nhi, nàng xem, về sau kia chính là nhà của chúng ta!” Chỉ vào một ngôi nhà gỗ bên cạnh sườn núi, Viêm Hi tựa sát vào người nàng, đầu hắn đặt lên cánh tay đang đặt trên bệ cửa của nàng, cùng nàng đang tận hưởng hương thơm của hoa Thiên Âm.
Giữa một biển hoa màu trắng, ẩn ẩn một gian nhà gỗ, ngoại sân có một giàn hoa, trong sân cỏ xanh mát rượi, xa xa, hoa Thiên Âm nờ rộ đưa hương, từ xa nhìn lại, đẹp như một bức tranh mùa xuân căng tràn nhựa sống, ấm áp mà thoải mái.
“Viêm Hi, huynh đã sớm lén lút dựng nhà gỗ này?” Ngân Nhi kinh ngạc không thôi, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, làm sao hắn có khả năng kiến khởi một cái nhà gỗ như vậy.
ánh mắt buồn bã, hắn gật gật đầu, trên mặt đang tươi cười đột nhiên trong lúc đó trôi đi không thấy, sâu trong đôi mắt hiện lên một tầng sắc lạnh như băng.
Nơi này, vốn nên là nơi hai người bọn họ sau tân hôn ngọt ngào liền tới đây, trớ trêu, trời trêu con người, trong nhà kịch biến, nơi này, bất quá, lại biến thành mồi nhử, dụ hoặc Khinh Âm tới đây tìm nàng.
“Tiền bối, tất cả đã bố trí cẩn thận?” Viêm Hi nghiêng đầu, nhìn về phía lão giả điều khiển xe ngựa một ngày một đêm không hề biểu hiện chút mệt mỏi, đây là cao thủ chú thuật mà hắn vất vả, bỏ ra một số tiền lớn mời đến. Nếu không trừ bỏ Khinh Âm, chỉ sợ, Ngân Nhi cùng hắn cả đời đều phải sống trong sự trốn chạy, mà chính mình, cũng không nguyện buông bỏ cừu hận trong lòng.
“Thỉnh viêm công tử yên tâm, lão phu đều đã bố trí thỏa đáng.” Lão giả cũng không quay đầu lại, thanh âm nương theo làn gió mà vang dội dị thường.
Bố trí? Ngân Nhi ngẩn người, trên mặt ửng hồng, nghiêng đầu, ánh nắng đang chiếu rọi trên gương mặt tuấn tú, nửa khuôn mặt ẩn ẩn hiện hiện trong tia sáng lóa mắt, càng làm bậc lên mỹ mạo nhu hòa, đẹp như điêu khắc của Viêm Hi, đôi mắt thâm thúy, thâm sâu như như hắc bảo thạch, thẳng tắp nhìn phía chân núi; sóng mũi thẳng tắp; bạc thần như hai cánh hoa, khẽ mím chặt; tóc dài sau lưng, búi gọn gàng, thùy hạ đến thắt lưng, mềm mại như tơ, khẽ lay động trong làn gió. (T__T, tả soái ca mà sao giống mỹ nhân thế này?)
Nhưng sao trong đôi mắt của chàng lại có một tia lãnh ý?
Xoay người, nàng đưa hai tay lên, che lấy miệng, hà hơi, làm ấm hai tay, sau đó đem ấm áp trong lòng bàn tay từ từ dán lên hai má lạnh lẽo của hắn, mong truyền hơi ấm của nàng sang hắn.
“Có phải bị gió thổi lạnh hay không? Mặt của huynh thật là lạnh.” Nói xong, tay nàng vuốt nhẹ lên chop mũi cao thẳng của hắn, tựa hồ có chút lạnh.
Thùy hạ mi mắt, che dấu băng lãnh trong đáy mắt, ngước đầu, trên mặt lại tràn đầy ý cười ôn nhu.
Kéo hai bàn tay nhỏ bé xuống, dùng hai tay to lớn của hắn bao trọn lấy.
“Hiện tại là viêm hạ (hình như là cuối mùa hè), làm sao có thể lạnh được, chẳng qua là do thể chất của ta vốn lãnh, đến mùa đông, phải nhờ vào Ngân Nhi sưởi ấm cho ta rồi.” Nói xong, nhẹ nhàng cuối đầu, thổi một ngụm lên phía sau vành tai của nàng, động tác cực kì ái muội.
Nhịn không được, rụt cổ lại, nàng trừng mắt, liếc hắn một cái, hắn biết rõ nàng sợ nhất là nhột.
“Mùa đông, hoa Thiên Âm đều héo tàn, đến lúc đó, hoa mạn đà la cũng vào mùa nổ rộ, nương theo cánh gió, cùng tuyết tung bay, nhất định là rất đẹp” Nàng ảo tưởng, nhưng mà trong đầu lại như trước bất chợt hiện lên những đoa1 hoa máu đỏ thẫm như tường vi, quỉ dị nở rộ, từng đóa từng đóa, đỏ đến chói mắt… đầu óc quay cuồng, dịch vị cuộn lên từng trận, nàng nhào về phía cửa sổ nôn khan!
“Say xe ?” Viêm Hi nhíu nhíu mày, lo lắng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé, yếu ớt, hướng về lão giả đang đánh xe trước mặt nói,“Tiền bối, chỉ còn vài bước, cho chúng ta xuống xe, ta bồi nàng đi bộ.”
Lão giả nắm dây cương, con ngựa “Hổn hển” vài tiếng, ngoan ngoãn dừng lại.
“Vậy ngươi giúp đỡ nàng nghỉ ngơi một chút, đi dạo cho khỏe, lão phu đánh xe ngựa đi trước, nhìn qua một lượt coi có gì thay đổi hay không.”
Viêm Hi gật gật đầu, nắm tay Ngân Nhi, đem nàng ôm xuống xe ngựa.
“Vẫn rất khó chịu sao?” Đi đến dòng suối, dùng lá trúc cạnh dòng nước quấn thành một cái phễu, lấy chút nước, chậm rãi đưa đến bên môi nàng, nhìn nàng uống cạn, mới nhẹ giọng hỏi.
“Ân, có thể là bụng rỗng tuếch, cho nên mới say xe, nơi này là rừng trúc, xanh biếc tươi mới, để cho ta đi hái một ít măng về nấu cho huynh ăn, có được không?” Nhớ tới trước kia, hai người thường xuyên lén lút đi đến thanh sơn, cả ngày cũng không trở về nhà, đều là ở trong này tự tìm thức ăn, trên mặt nàng nổi lên ý cườ sáng lạng nhu hòa.
“Để cho ta đi hái, nàng cứ ngồi nghỉ ngơi một chút đi,” Hắn lấy khăn tay ra, xoa xoa mồ hôi trên trán nàng, trong mắt dấu không được lo lắng,“Nhà gỗ vẫn còn một chút rau xanh, trước cứ dùng tạm đã.”
Nàng hưng phấn gật gật đầu, nghĩ đến về sau hai người sẽ cùng nhau hưởng thụ cuộc sống hoa thơm cỏ ngọt, tâm nguyện nhiều năm, rốt cục có thể thực hiện.
Nhưng mà, lại nhìn thấy tận sâu trong đôi mắt hắn lại nổi lên một tầng lạnh như băng, tươi cười đông cứng bên môi.
Hắn, vẫn là Viêm Hi, đối với nàng ôn nhu, trước sau như một, vì sao ngẫu nhiên hiện lên biểu tình lạnh lùng, xa cách như vậy?
“Viêm Hi, gia gia (người nhà^^), sức khỏe thế nào?” Nàng cúi đầu, tay bắt chéo vào nhau, ngón tay luống cuống, cuối đầu, nhíu mi, mong đuổi đi hơi nước trong ánh mắt, không nghĩ sẽ bị hắn nhìn thấy.
Gia gia? Hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy bộ dáng cuối đầu của nàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần khổ sở, nàng sẽ như thế.
Nghĩ đến nàng vì gia gia mà lo lắng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má của nàng, quả thực, cảm thấy ươn ướt, thở dài, vươn tay ôm choàng lấy cả người nàng, bế lên, hướng nhà gỗ đi đến.
“Nàng yên tâm, gia gia không có việc gì, tuy rằng vẫn còn yếu, nhưng ta đã nhờ đại phu giỏi nhất, dùng dược liệu tốt nhất để chuẩn trị, cuối cùng cũng có thể sống sót, tin rằng không bao lâu sau có thể nhanh chóng hồi phục.”
Trầm mặc, nàng mệt mỏi tựa đầu tựa vào bờ vai rắn chắc của hắn, trên mặt hiện lên một tia áy náy.
“Thực xin lỗi, Viêm Hi, trước đây, ta rõ ràng hiểu được tình ý của Khinh Âm nhưng lại không trực tiếp cự tuyệt hắn, nếu từ đầu làm như vậy, cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay.”
Ngiêng người một hút, hắn lắc lắc đầu, nếu ai đều biết trước kết quả, hội như thế nào có ngày hôm nay?
“Nàng yên tâm, Ngân Nhi, hắn cùng chúng ta, nhất định còn gặp lại!” Không tiếng động, mày nhíu lại, đôi mắt thâm sâu như biển, phát ra tia lạnh lẽo giống như trời đông giá rét.
“Cái gì?” Không nghe rõ lời nói của hắn, Ngân Nhi nghi hoặc ngẩng đầu.
Nhưng mà, hắn chỉ là cúi đầu, nhìn nàng hé mở đôi môi như là dụ hoặc, lại giống như mang theo một cỗ tình cảm mãnh liệt, hắn nhất thời thất thần, thật cố gắng mới có thể kiềm chế, thật cẩn thận, vuốt ve cánh hoa anh đào……
Dường như chỉ khi hắn ở gần nàng, bất an trong lòng mới có thể tiêu tán.
“Ngân Nhi, mọi chuyện xảy ra, đã là không thể thay đổi, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, về sau đều cùng một chỗ, chuyện gì xảy ra cũng không cần sợ.” Hắn thấp giọng, hơi thở nặng nhọc, lại nhịn không được, cúi đầu hôn lên hai cánh môi đỏ thắm, căng mọng, bừa bãi chơi đùa, thiếu chút nữa kiên trì không được, mới ngẫn đầu, buông tha cho đôi môi của nàng.
“Ân,” Nàng thở phì phò, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt tràn ngập vẻ thẹn thùng, bối rối của nữ nhi,“Về sau, chúng ta mãi mãi đều cùng một chỗ.”
Trên mặt hắn nở rộ một tươi cười sáng lạn nhưng cũng không thể xua đi bóng đen đang đè nặng trong cõi lòng hắn…
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không