Hoàng Thục phi ngồi đằng xa trấn an đi rất nhiều, thực lực hoàng phi nàng đã chứng kiến từ lần trước, nhưng lần này hoàng nhi nếu không cẩn thận một chút, tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ, thắng bại khó phân.
“Không ngờ Vương gia tuổi còn trẻ đã học được pháp thuật lợi hại như thế, quả thực làm cho bổn vương thưởng thức không ít a!” Ngồi một bên thảnh thơi nhân nhi trà Long Tĩnh, Trấn Vương gia La Phu quốc lên tiếng khâm phục, bất quá bên trong hai mắt lại ẩn chứa sóng ngầm lưu động.
Miễn cưỡng nhìn hắn, hoàng Thục phi không đáp lời, chuyên chú quan sát trận chiến, nàng vô cùng lo lắng cho hoàng nhi.
~ ~ ~
“Kế tiếp sẽ càng thú vị.” Mẫn Hách nắm mười ngón tay lại, quỷ dị mỉm cười như đóa anh túc ( cây hoa thuốc phiện ), trên người xuất hiện nhiều chấm màu vàng, những chú bướm nhanh nhẹn vẫy đôi cánh xinh đẹp phi ra ngoài, bay lởn vởn chung quanh hắn.
LẦn trước ở chính điện hắn chưa có cơ hội sử dụng hết thuật pháp.
Y Y mím môi, đôi mắt hơi lóa nhìn chằm chằm hồ điệp đang nhảy múa, thật sự là xinh đẹp dị thường, đôi cánh màu vàng toát ra rất nhiều hào quang, chưa rơi xuống đất mà đã dần tan biến.
“Hoàng phi, cẩn thận!” Mộc Hiệp biến sắc hét lớn.
Vừa cầm chén trà hớp một ngụm, sắc mặt Phù Vân Khâu Trạch trầm xuống, tay cầm chén trà bất giác dừng lại, kinh ngạc nhìn một tràng chiến dịch hoa lệ.
Y Y…… Đột nhiên trong lúc đó, hắn không thể kết luận, bản thân có thể cứu trợ cho nàng ở thời khắc mấu chốt hay không?
“Uy, ngươi xem!” Hồng công công đột nhiên nhìn đối thủ hét lớn, chỉ vào phương vị Mẫn Hách Vương gia,“Ngươi có Vương gia lợi hại thật?”
Tên nam tử ngẩn ngơ, tia chớp màu trắng trong tay chậm rãi tắt, nhìn quang mang dị thường màu vàng kia mà kinh ngạc! Hắn tuy là cao thủ trong cao thủ, nhưng thuật này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy ! Hắn không còn tiếp tục tiến hành công kich, ngược lại rất có hứng thú nghỉ chân quan sát, dù sao cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này chẳng là gì với hắn, nếu không phải chính mình nhàm chán trêu đùa để mặc hắn chạy xung quanh, thì hắn đã sớm chết trăm ngàn lần rồi.
Mặt khác, ba tên cao thủ còn lại không rảnh rỗi chút nào.
~ ~ ~ Tiếp sau đây là đoạn nói về các cặp đấu, nhưng ta không phân biệt được ai,ở phe nào =.= ~ ~ ~
“Hồng thủy bạo phát, trùng!” Thân ảnh màu đen quát lớn, mười ngón tay đột nhiên bật mở, một dòng nước chảy ra, dù chỉ có bản lĩnh trong chốc lát, hồng thủy tràn ra mãnh liệt lao đến thân ảnh màu trắng, vốn là nước lỏng nhưng lại đóng băng giữa không trung, sau đó lao thẳng tới mục tiêu.
“Nguyên lai là thủy hệ pháp thuật sứ giả, bất quá, ngươi dùng sai người rồi,” Thân ảnh màu trắng truyền ra tiếng động nhẹ nhàng khoan khoái, hai tay lần lượt thay đổi, hét lớn,“ Mộc diệc thành lâm, thủy diệc lực hấp! Thệ!”
Ngay lập tức, mặt đất chuyển động tách dần ra, sau đó có rất nhiều cây chui từ dưới đất lên, nghênh đón nước đá, khiến cho khối băng đánh lên vạn mộc ( cây), tựa như nước gặp bọt biển, bị hút vào trong.
Cái gì! Thân ảnh màu đen sắc mặt trắng nhợt, không dự đoán được đối thủ của mình sẽ là thủy hệ duy nhất khắc tinh, mộc hệ sứ giả.
Dù vậy, tay hắn vẫn như trước,tuy rằng tiêu tốn thời gian thêm một chút, cộng cả pháp thuật, cũng đã dùng hết một phần ba sức lực của hắn.
“Xem ra, trận đấu này phải kéo dài rồi.” Sứ giả áo trắng thấy đối thủ thủ thế, tuy là cường đại, bất quá chính mình còn có thể ứng phó, chính là phía bên hoàng phi, tạm thời chưa thể đi qua tương trợ.
Khẽ thở dài, chỉ có thể tập trung đối ứng.
~ ~ ~
“Ầm Ầm!”
Ở phía bắc, hai luồng khí thể khổng lồ màu tím phát ra va chạm kịch liệt, trong quá trình tranh đấu bọn họ tạc ra một cái đại động mấy chục thước.
“Ngươi, cũng là người của bộ tộc chú thuật?” Lão giả áo xanh kinh ngạc, không ngờ nam tử trung niên này lại cùng sử dụng thuật pháp với mình, bộ tộc chú thuật có tới trăm người, cho nên cơ hội gặp nhau là rất ít.
“Ngươi sai rồi, từ khi ngươi phản bội bộ tộc chú thuật, đã không còn tên trong đó nữa,” Nam tử trung niên lắc lắc đầu,“Bản trưởng lão, chính là cố ý tới đây để thanh lý môn hộ, phía hoàng phi, cũng không phải là ngươi muốn đi ám sát, liền có thể đi.” ( =.=, không hiểu lắm )
Không dự đoán được tuổi còn trẻ đã là trưởng lão, lão giả áo xanh sửng sốt, đột nhiên cất tiếng cười to:“Vậy liền phân cao thấp thôi.”
Nói xong, hai người lại thả ra tráo khí màu tím, dòng khí kịch liệt cuồn cuộn, thẳng tắp nhằm về phía đối phương.
~ ~ ~
“Oành!”
Né tránh bạo quyền từ trên không rơi xuống, nữ tử cốt cách cường tráng không khỏi nhíu mi, đã bị dòng khí phía bắc va chạm ảnh hưởng, nếu muốn nàng xuất ra đòn sát thủ, thật đúng là không đơn giản.
“Như thế nào, ngươi có muốn giống Hồng công công mang theo cái đuôi chạy nơi nơi như vậy không?” Vẻ mặt nam tử hạt y bỉ ổi nhìn chằm chằm vào cổ áo thấp của nàng, nuốt nước miếng,“Nói không chừng, ta còn có thể thỉnh Vương gia tha cho ngươi một mạng.”
Sắc mặt trầm xuống, không ngờ mình lại đụng phải một tên vô liêm sỉ như hắn, nữ tử xoa nhẹ mi.
“Bổn cô nương không cần cẩu đến giúp ta cầu xin tha thứ, tuy nhiên ngươi ‘uông uông’ ( tiếng chó sủa ) hai tiếng lại rất có ý tứ, bất quá chưa từng nghe thấy câu này sao ? Miệng chó, quả nhiên là nhả không ra ngà voi.”
“Ngươi!” Hạt y nam tử sắc mặt khó coi, lại chém ra một nắm quyền rồi hét lớn,“Cách không bạo vật, đánh!”
“Đúng rồi, cuối cùng cho ngươi thêm một câu, chó cùng rứt giậu!” Cười nhạo một tiếng, nữ tử điểm mũi chân nhảy lên không.
~ ~ ~
Cơ hội, đến rồi……
Y Y còn chưa phục hồi tinh thần, con bướm của yêu nam Mẫn Hách đã thẳng tắp bay xuống, đột nhiên, theo ngón trỏ của hắn, tựa như triều tịch phẫn nộ phát ra nhiều huỳnh quang xinh đẹp.
“Y Y……” Phù Vân Khâu Trạch cắn chặt răng, nhìn thân ảnh kiều nhỏ vàng nhạt mềm mại vẫn không nhúc nhích, mặc cho sóng triều màu vàng cuốn tới.
Bướm vốn là một loài vật xinh đẹp, nhưng mà,sau khi va chạm kịch liệt, thanh âm vang lên lại như tiếng gầm rú, mỗi một con bướm có hình dạng tựa quả bom, nháy mắt bay lên đem tầng tầng tro bụi bao vây Y Y.
“Hay!” Hoàng Thục phi hét lớn một tiếng, hai má nở nang lóe sáng trong suốt.
Hoàng nhi dốc lòng luyện tập nửa tháng nay, xem ra công phu không phụ lòng người, Phù Vân Khâu Trạch, nên áp chế nhuệ khí của ngươi thôi!
“Mộc Hiệp.” Đôi mắt màu tím di chuyển, gương mặt Phù Vân Khâu Trạch toát ra mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, Mộc Hiệp động cũng không động, dường như không nghe thấy gì, hai mắt như trước nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trước mặt.
Mẫn Hách Vương gia…… vui sướng giương hai mắt, nhìn về phía nam tử ngồi bên trên đang không tự giác chuyển tầm mắt, nhìn tro bụi mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn nhìn không ra bên trong hoàng phi sống hay chết, chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng.
“Mộc Hiệp!” Chén trà trong tay Phù Vân Khâu Trạch sâu kín hiện lên ánh sáng băng lam nhu hòa, biến hóa khôn lường.
“Hoàng Thượng…… xin chờ một chút.” Mộc Hiệp lúc này lại vô cùng trấn định cúi đầu lên tiếng, sắc mặt chưa từng nhu hòa như bây giờ.
Phù Vân Khâu Trạch lộ ra kinh ngạc, hắn giật mình, tựa như đã hiểu ra điều gì đó, đôi mắt màu tím xẹt qua một trận kinh hỉ, thẳng tắp nhìn vào trung tâm giữa đống tro bụi.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không