Ả cung nữ bị thị vệ giữ lại kinh hoảng cúi đầu, không biết là do ba chữ hoàng Thục phi, hay là bởi vì ám sát không thành.
“Tội đại nghịch bất đạo dĩ nhiên phải đem đi chém.”
Chân ngọc mang hài, thân khoác tấm áo bào màu xanh biển, tóc búi gọn trên đầu, hoàng Thục phi vẻ mặt vẻ giận dữ chậm rãi đi ra, hai mắt dữ tợn, cơ hồ hận không thể đem nữ tử quỳ trên mặt đất ăn sống nuốt tươi.
Theo sau nàng, còn có Mẫn Hách Vương gia, tả tướng Thanh Vũ cùng với các vị trọng thần trong triều.
Mẫn Hách Vương gia liếc mắt một cái, dập tắt tử quang vẫn lấp lóe trên tay(S:Hóa ra ông này đánh bà cung nữ), nhìn Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt thất thường.
Bất quá chỉ là một cung nữ, hắn có thể hy sinh.
Đôi môi run rẩy, cung nữ nhất thời mờ mịt không biết phản bác thế nào.
“Đêm qua ngươi dám giả quỷ dụ hoàng phi tới giếng cổ để ám hại, hơn nữa còn mưu sát Hoàng Thượng, ngươi chính là có thêm một nghìn mạng cũng không đủ đền tội.” Thanh Vũ lắc đầu, may mắn đã sớm có phòng bị.
“Một nghìn mạng?” Cung nữ ngẩng đầu, lại bị thị vệ đè xuống, nàng cười lạnh,“Vốn là một mình ta, sao còn sợ liên luỵ cửu tộc đâu?”
“Lí đại cung nữ, bổn gia(người trong dòng tộc) của ngươi quả thật chỉ còn mình ngươi, ngươi không sợ liên luỵ cửu tộc,” Phù Vân Khâu Trạch “Oành” một chưởng đập lên bàn, hai mắt giận dữ,“Ngươi không sợ trẫm đem người nhà ngươi trong phần mộ ngoài Lạc Tang thành đi phơi bảy ngày bảy đêm ư?”
Tựa như có một đoàn hỏa diễm tản ra chung quanh, tất cả các đại thần sắc mặt kịch biến, ngay cả hoàng Thục phi cũng kinh ngạc nhìn Phù Vân Khâu Trạch.
“Ngươi, ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta giả quỷ giết hoàng phi?” Ả vẫn tiếp tục ngụy biện, vốn tưởng rằng trái tim kiên cường nhưng sau khi nghe đến đào mộ đem phơi liền kịch liệt run rẩy.
“Chứng cớ?” Hắn hừ nhẹ,lấy lá bùa trong hộp gỗ trên mặt bàn quăng đến trước mặt ả,“Ở đó, chính là nét chữ của ngươi?” Mặc dù ngấm nước nhưng nét chữ thì không thể xác định nhầm được.
Nếu không phải tấm bùa chú này dán lên miệng giếng, hắn sẽ không chậm trễ tìm được Y Y như vậy, lá bùa này chính là thứ buộc tội ả.
Loại bùa này được dán lên người khi tránh né địch nhân truy đuổi, hoặc nơi người đó ẩn nấp, cho dù dùng thuật Đại La tìm người cũng khó có thể xác định, trừ khi ….. trừ khi có một sợi lông trên người họ.(S: Thảo nào anh thấy tóc chị mà như thấy vàng)
“Có, có người bắt chước nô tỳ……” Nàng nghẹn ngào, đôi tay chống trên đất không ngừng run run, bất lực nhìn chằm chằm bùa chú, hai mắt mông lung.
Thanh Vũ nhìn tấm bùa màu vàng bị nước mắt thấm đẫm thở dài.
“Bổn tướng đã điều tra, lúc ấy trời mưa to, ngươi lấy cớ bụng không thoải mái đi cung xí (WC), hơn một canh giờ sau mới trở về,trong khoảng thời gian này có người đi tìm ngươi, ngươi căn bản là không có ở nơi đó, hơn nữa sau đó, thủ vệ nhìn thấy ngươi đi ra ngoài, ngươi, là đi mật báo cho đồng đảng ?”
Nghe được hai chữ “Đồng đảng”, sắc mặt hoàng Thục phi cứng ngắc nhìn Mẫn Hách,ngón tay ngọc kìm lòng không đậu mà vò chiếc khăn lụa.
Không đáp lời, đại cung nữ mặt xám như tro tàn.
“Xin, xin Hoàng Thượng xem xét nô tỳ nhiều năm hầu hạ hoàng phi, tha cho phần mộ của Lý gia thì dù phải chịu khổ hình, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện.” Âm điệu mang theo rất nhiều không cam lòng, nhưng cũng không thể không cầu xin, nàng hận a!
“Chỉ cần ngươi nói ra đồng đảng, trẫm sẽ tha chết cho ngươi, cũng sẽ không liên luỵ liệt tổ liệt tông Lý gia ngươi, thế nào?” Gương mặt nhu hòa, Phù Vân Khâu Trạch liếc về hướng hoàng Thục phi, sắc mặt của nàng bắt đầu biến sắc, thỉnh thoảng còn rình trộm lời nói, biểu tình của hắn.
Mẫn Hách Vương gia ngược lại thật lơ đễnh, vẫn duy trì bộ dáng ở một bên xem diễn, bách hoa kim điệp đỏ tươi càng tô đậm dáng điệu dửng dưng của hắn,đôi mâu quang đang lạnh dần….
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không