Sớm không đến, muộn không đến, cố tình ở thời điểm mình chuẩn bị trốn đi lại đến, không phải là Khâu Trạch phái hắn đến giám thị mình chứ? Y Y nghi thần nghi quỷ theo dõi hắn, căn bản là không nghĩ tới, quan hệ của hai người bọn họ có thể không ra tay động thủ đã là lạy trời tạ phật rồi, sao có thể bắt tay liên minh được?
“Nhị cha nuôi, trước kia nương có phải từng đắc tội với người nào hay không? Người nói con và người phải bỏ trốn.” Nhún vai, Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy mẫu thân dùng ánh mắt “hung ác” trừng mắt cảnh cáo, nhưng lại không chút sợ hãi nói ra.
Tiểu gia hỏa này, rốt cuộc có xem mình là mẹ ruột hay không? Thế nhưng lại cùng Mẫn Hách, mỗi tháng chỉ đến một lần, còn muốn thân thiết hơn, có cái gì đều cùng hai cha nuôi nói, còn lời nói của nàng thì vừa vào tai này đã lọt sang tai kia, aiz, nàng chán nản cảm than trong lòng.
“Bỏ trốn?” Mẫn Hách sửng sốt, liếc mắt nhìn gương mặt thất kinh của nàng, môi đỏ mọng nhất câu, “Hẳn là nhìn thấy khắc tinh đi? Khó trách, hôm nay ta lâm triều lại không nhìn thấy hắn, có thể sáu năm rồi chưa gặp, hắn thật đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.”
“Hắn là ai vậy, nhị cha nuôi?” Tiểu Ngư Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lấm lem, mở to hai mắt tròn xoe.
“Hắn là……” Cố ý dừng một chút, hắn dĩ nhiên nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng.
Quả nhiên, thân ảnh nhỏ nhắn của nàng lập tức lấy tốc độ sấm sét, lửa cháy trúng mông vọt tới trước mặt hắn, kéo ống tay áo Mẫn Hách, mắt hạnh trừng trừng.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi tốt nhất câm cái miệng của ngươi lại cho ta, nếu không, cũng đừng trách ta trở mặt.”
“Yêu, ta thực sự rất sợ nha.”
Giống như rất là lo lắng che ngực, nhưng ý cười lại đong đầy đáy mắt, bên trong đôi mắt mặc sắc hiển lộ thân ảnh nhỏ nhắn mang cái đầu sư tử,
“Nhiều năm qua, ta đều giúp nàng che giấu hết mọi tin tức, nàng không cảm tạ ta thì thôi, còn muốn trở mặt, nói như thế nào, Tiểu Ngư Nhi cũng gọi ta một tiếng nhị cha nuôi, đều là người một nhà, nàng làm như vậy, thực làm ta thương tâm nha.” Nói xong, không quên ‘hư tình giả ý’ xoa xoa khóe mắt.
“Người một nhà? Thật sự là người một nhà, sẽ không trừng mắt làm khách nhân trong tiệm đều sợ hãi bỏ đi, mỗi lần ngươi đến, đều phải tổn thất ít nhất vài vị khách nhân, ngươi nói, người một nhà sẽ làm hỏng bát cơm của người trong nhà sao?” Hơn nữa, mỗi tháng đều phải đến trình diễn một lần, nếu không phải sau lại khi hắn trở về sẽ mang vàng đến bồi thường, coi như đền bù tổn thất, nàng mới sẽ không hoan nghênh hắn đến. =]]
Ách, phải biết rằng, mỗi lần hắn bồi thường, phần này cũng thật hậu hĩnh nha, nàng sao có thể tính toán chi li như thế? Mẫn Hách bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trực tiếp hướng về phía nhuyễn tháp đặt ở phía trong nằm xuống, ngắm nhìn Thiên Âm hoa chung quanh nở rộ, khoanh tay làm mặt dày, bộ dáng muốn nghỉ ngơi.
“Nói cả nửa ngày, rốt cuộc “hắn” là ai cũng không có người nào giải thích?” Tiểu Ngư Nhi than thở, bất quá, ít nhất biết được “hắn” chính là nhược điểm của mẫu thân, mà người đó, không ai khác, nhất định là nam nhân có đôi mắt màu tím kia.
“Giải thích cái đầu con, nhanh đi tìm người hỗ trợ khiên này nọ đi” Nàng cốc vào đầu con một cái, vội vàng hướng phòng trong, vừa đi vừa lẩm bẩm,
“Lúc xui xẻo làm chuyện gì cũng gặp trắc trở, người nên đến, không nên đến, đều đến đây……”
Tay nhỏ bé xoa xoa chỗ đau bị mẫu thân nắm chặt, liếc mắt nhìn nhị cha nuôi nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Ngư Nhi hiểu được cha nuôi không muốn xen vào việc của người khác, chỉ phải giận dỗi chạy đi tìm mấy người trong hiệu thuốc bắc đến giúp đỡ.
Nhưng, khi ba nam nhân dáng vẻ lực lưỡng tiến vào, vừa thấy núi đồ đạc trong phòng, lập tức đồng loạt xua tay.
“Có ý gì?” Nàng lại lấy đến một cái bình hoa đặt vào đống đồ, nhướng mày, bọn họ không phải cần tiền công sao? Nào có khuân vác nào không chịu khiên đồ chứ.
“Nhị chưởng quầy, không phải chúng tôi không làm, nhưng mà, chỗ này…thật là nhiều lắm, phỏng chừng phải cần đến sáu người mới khuân hết, Y đại nương, ngươi muốn chuyển nhà sao? Nếu như vậy, còn phải mướn thêm mấy cái xe ngựa, còn phải tìm người đến đem giường hủy đi……” Khuân vác Giáp bắt đầu “bệnh nghề nghiệp”, cũng không cảm thấy không khí chung quanh có gì không đúng, cằn nhằn nói.
Chuyển giường? Hắn thật cho rằng mình muốn chuyển nhà a? sắc mặt Y Y nhất thời đen sì, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn muốn càm ràm đến khi nào.
“Đừng, đừng nói nữa……” khuân vác Ất thưc thời hờn, dùng tay vỗ vỗ bả vai hắn.
“Nhưng mà, nếu không có từng đó nhân lực, không thể nào dọn hết được đống đồ này đâu a, ngươi cũng không phải không biết, nhị chưởng quầy đều hay mua linh tinh đủ thứ, cái nào nghe nói có giảm giá, mua một tặng hai là đều mua về, kho sau nhà còn chất đầy một đống lớn lớn nha, nói là cái gì “lỗi thời” thì có thể sử dụng vào việc khác, nồi còn có thể lấy đi trồng hoa…, này nếu muốn chuyển đi hết, phỏng chừng còn phải có thêm hai người, kia tổng cộng cần thêm tám người, cộng thêm ba chúng ta, tổng cộng có mười một người mới có thể dời hết những thứ này.” Rốt cục nói đến khát nước, Giáp mới ngừng lại.
Hắn rốt cuộc có phiền hay không? Y Y sắc mặt từ đen chuyển thành trắng, từ trắng chuyển xanh, nếu không phải mấy người này cũng ần tốn ngân lượng mướn về, nàng nhất định đã đá một cước, tiễn họ ra đường.
“Nhị chưởng quầy chỉ là muốn chuyển “tay nải”, không phải chuyển nhà, chúng ta chỉ cần đem những thứ trên bàn này đi là có thể.” Bính thế nhưng là người phản ứng mau lẹ, sợ Giáp lại nói ra cái gì kỳ quái, như vậy, ba huynh đệ bọn họ thật sự phải vỗ vỗ mông chạy lấy người.
“Đúng vậy, là “tay nải”, không phải chuyển nhà!” Cắn chặt răng, nàng thật sự là không nghĩ ra, là mẫu thân như thế nào lại sinh ra ba huynh đệ này, còn có khác biệt lớn như vậy?
“Ba người thật sự là chuyển không hết.” Giáp lắc đầu, trực tiếp đi ra ngoài.
“Đứng lại, ngươi đi đâu?” Nàng hét lớn một tiếng, nếu không phải Tiểu Ngư Nhi liều mạng ôm lấy eo nàng, chỉ sợ nàng đã sớm tiến lên đánh người, nào có người làm nào còn “sốc” hơn chủ như vậy?
“Tìm người đến hỗ trợ a…..” Giáp quay đầu, mạc danh kỳ diệu nhìn về phía nhị chưởng quầy đang cứng đờ như hóa thạch.
Thì ra…… thì ra là như vậy, mọi người thật đúng là nghĩ rằng hắn muốn vỗ mông chạy lấy người đi. Mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, như vậy, thật là đúng vậy lạp.
“Vậy ngươi đi nhanh đi.” Khoát tay áo, nàng cũng có chút xấu hổ.
Nhưng mà, không ngờ, hắn mới đi ra ngoài không đến nửa khắc liền dẫn sáu nam tử cao lớn khỏe mạnh đi đến, nói là gặp ở cửa, vừa vặn vừa hỏi có thể hỗ trợ này nọ hay không, liền tiến vào.
Y Y nhíu mày đánh giá này sáu nam tử, trang phục đồng nhất, trường sam sạch sẽ màu nâu nhạt, tổng cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại nói không ra là “không ổn” ở chỗ nào, hơn nữa, tính như thế nào, sáu người “miễn phí” so với tám người “tính tiền”, nàng cũng sẽ không phản đối.
“Này đó, này đó, còn có này đó, toàn bộ đều mang ra ngoài theo ta đi, đến nơi cần đến, tự nhiên liền cho các ngươi bạc, yên tâm, ta sẽ không cho các ngươi chịu thiệt.” Nàng chỉ vào toàn bộ hành lý nói, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn về phía Mẫn Hách, thấy hắn không có động tĩnh gì, cũng tạm an tâm, chỉ cần hắn không ngăn cản mình là tốt rồi.
Sáu nam tử cao lớn quả thực không nhiều lời, khiêng “tay nảy không lồ” lên liền hướng ngoài cửa đi đến, Y Y còn đang mãi chìm đắm trong tâm trạng vui vẻ sung sướng vì tìm được người hỗ trợ, giật mình nhớ lại đã thấy bọn họ không quay đầu nhìn nàng d8a4 tiếp tục đi tới, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh giác, cuống quít vọt tới trước mặt sáu nam tử, hai tay dang ra, ngăn cản đường đi của bọn họ.
“Không phải nói đi theo sau ta sao? Các ngươi không phải là muốn cướp bóc chứ?” Nàng nhìn không ra mấy nam tử rốt cuộc là có võ công hay không, nếu bọn họ liên thủ lại, thì mình không biết phải ứng phó thế nào?
“Cướp bóc?” từ phía sau nàng truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái,
“Giúp nương tử mình dọn đồ, cũng xem như cướp bóc sao?”
Ti phiến nhẹ nhàng lay động, người nào đó, gương mặt như ngọc,đôi mắt màu tím tràn đầy nhu tình, thẳng tắp nhìn nàng, khóe môi cong cong dật ra một nụ cười như có như không…
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không