Mắt thấy sẽ bị đâm trúng, lão hổ đột nhiên thu người, bạch quang chợt lóe, thoát hiểm trong gan tất.
Ngay lúc mọi người còn đang tròn mắt kinh ngạc, Y Y không thể tin thấp nam một tiếng:
“Trời ạ, lão hổ biết bay!”
Chỉ thấy bạch hổ kia đúng là đang “trôi” trong không trung, hướng tới thân cây mà Mẫn Hách đang đứng.
Thân hình linh mẫn né sang phải, tung người búng khỏi nhánh cây đang đứng, chuyển sang nhánh cây khác, quái vật màu trắng to lớn cũng đuổi sát theo sau, đại thụ dưới sự rượt đuổi của 1 người 1 thú, kịch liệt lay động, rung lắc dữ dội. Đợi sau khi 2 thân ảnh rời khỏi,“Kẽo kẹt!” một tiếng, đại thụ bị gẫy ngang,“Oành” rơi xuống, tro bụi mịt mù.
“Quốc sư có thể tay không đánh chết lão hổ này, chỉ sợ, vô luận là thuật pháp, hay là võ công tu vi, phỏng chừng, toàn bộ Lạc Tang, không người nào có thể là địch thủ của quốc sư.” Mộc Hiệp cảm khái, cũng có chút lo lắng nhìn Hoàng Thượng nhếch bạc thần.
“Bằng không, đội hộ vệ sao có thể xuất quỷ nhập thần, thân thủ lại hại, đối với tự nhiên nắm rõ như lòng bàn tay như vậy? Này đó đều là hắn dạy có cách.” Phù Vân Khâu Trạch làm sao không hiểu được lo lắng trong lòng Mộc Hiệp, nếu Lạc Dật là địch, đúng là không người có thể ngăn cản, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng Lạc Dật, nếu không, Lạc Dật cũng sẽ không vì thái hoàng Thái Hậu mà tự mình dạy ra nhiều người tài giỏi như vậy.
“Lão hổ nổi điên rồi!” Y Y đột nhiên kêu lên sợ hãi!
Không thể ngờ, bạch hổ tuy rằng thân hình to lớn đồ sộ, nhưng thân hình lại rất uyển chuyển linh hoạt, tốc độ cũng cực nhanh, thân ảnh đỏ tươi của Mẫn Hách vừa nhảy đến ngọn cây, bạch hổ lập tức đuổi kịp, lại tiếp tục giao chiến.
“Nghiệt súc!”
Ánh mắt yêu mị nheo lại, xích sắt trong tay Mẫn Hách lại bắn ra, không nghĩ tới, lần này bạch hổ lại không hề tránh né, chì hơi nghiên người một chút, khiến cho xích sắt cuốn lấy chân trước của mình.
Hai cái thân ảnh, một trước một sau rơi xuống.
“Xem người chạy đâu cho thoát!” Hắn hai tay dùng sức nhất xả, lão hổ khổng lồ đúng là bị búng lên không trung.
Ngay lúc ba người còn chưa kịp thở dài, thì đại bạch hổ đột nhiên xoay chuyển càn khôn, tứ chi linh hoạt xoay vòng, chi sau lấy điểm tựa là vách núi nham thạch lổm chởm, dùng sức búng người, nhất thời, làm Mẫn Hách khống chế không được, theo quán tính bị quăng ra ngoài, cả ngưởi đập thẳng vào một thân cây rồi ngã xuống.
“Nôn!” Quỳ một gối xuống, hắn ôm ngực, nôn ra một ngụm máu tươi, không nghĩ tới, sức lực của lão hổ này lại lớn như vậy.
Là hắn tính sai!
“Hắn hộc máu ……” Y Y nhớ tới Lạc Dật ca ca từng nói qua, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cứ như vậy, con mồi của bạch hổ không chỉ có con ngựa kia, còn có hắn!
“Hắn chưa chết được,” Phù Vân Khâu Trạch đạm thanh nói, sắc mặt cũng có chút khẩn trương,“Nếu thật sự chịu đựng không được, hắn sẽ dùng thuật pháp rời đi, dù sao cuộc thi săn bắn cũng còn kéo dài 10 ngày nữa, hắn có thể tìm một góc nghỉ ngơi, mấy ngày sau lại đến.”
đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm thân ảnh đỏ tươi, ánh mắt thâm thúy khi thì tan rã khi thì ngưng tụ, khiến người xem không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Một tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cười lạnh, Mẫn Hách đứng lên, tựa hồ cũng bị lão hổ chọc giận, hồng bào trên người tựa như bị gió thổi,“Lược lược” rung động, ánh mắt sắc bén, toàn thân lộ ra sát khí nồng đậm, quan sát nhất cử nhất động của lão hổ, dường như đang suy nghĩ cái gì.
“Rống!” Ngửi được hương vị huyết tinh, lão hổ đột nhiên hưng phấn hơn, phe phẩy cái đuôi, hổ khẩu rống giận.
Theo thói quen, vừa thấy lão hổ há mồm, ba người liền che lỗ tai, lỗ tai tuy rằng giảm bớt chút áp lực, nhưng mà, nội tâm lại càng lúc càng trầm trọng.
“Quả thật là súc sinh, nghe không hiểu tiếng người,” Mẫn Hách nheo lại mi mắt, tự bên hông lấy ra một nhuyễn kiếm, lấy tay trái cầm xích sắt, tay phải nắm bảo kiếm, khí phách hiên ngang, “Vậy để bổn vương giáo một chút ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là phong phạm vương giả!”
Nói xong, xích sắt trong tay lại vung ra, tốc độ cực nhanh, thiếu chút nữa đã đâm trúng lão hổ. Nó nhảy lên, né tránh, nhưng lại không đáp xuống đất mà lại mượn lực chi sau, lấy điểm tựa từ vách đá, quay lại tấn công.
“Tới rất đúng lúc!” Hắn đột hô, trơ mắt nhìn lão hổ mở mồm to, loang loáng máu tươi đánh tới.
Ngay lúc bạch hổ bổ nhào vào, ty phải giương lên, mũi nhọn hướng về cái mồm to như chậu máu, răng nanh bén nhọn của bạch hổ.
Lão hổ buộc phải thu hồi nanh vuốt, tứ chi rụt lai, phát ra tiếng vang nặng nề, lui về sau một bước…nó ăn nha nhếch miệng, phát ra âm thanh “Hù hù”, cúi đầu, nhìn chân trước bị chém trúng, máu tươi rỉ ra, nổi bật trên nền lông trắng như tuyết, lắc lắc đầu thanh tỉnh một chút, cũng không tiếp tục mù quáng tiến hành công kich, mà hơi dừng lại, quan sát tình thế bốn phía, dù nó rất say mê hương vị huyết tinh kia.
“Như thế nào, đau không?”
Nhếch môi, đôi mắt mặc sắc mang theo một chút hương vị lãnh huyết của Mẫn Hách nheo lại, quỷ dị dùng ánh mắt khinh bạc nghễ lão hổ ẩn nhẫn lửa giận kia,
“Thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng nếu ngươi thua, chỉ sợ đầu không giữ được, da lông cũng bị lột sạch.” Cười nhạo, bất giác chấn động miệng vết thương, lại ho nhẹ vài tiếng.
Chết tiệt! Súc sinh này sức lực cũng thật lớn.
Lão hổ cắn răng, tựa hồ có thể xem hiểu được hắn đang cười nhạo mình, chân trước chưa bị thương đột nhiên vỗ vỗ, lại tiếp tục đánh tiếp, bất quá lần này rất là cẩn thận, động tác cũng chậm một ít.
Xích sắt trong tay liên tiếp vung ra, không nghĩ đến, nó lại phóng qua đầu mình, sau lại quay phắt về, tính công kich từ phía sau.
Lão hổ phẫn nộ hai mắt trừng trừng, thú tính đại phát, trong mắt chỉ có con mồi là hắn, vươn chân trước, móng vuốt sắc bén dị thường, dài cứng tô to lộ ra, dùng hổ chưởng đáp lễ… sức mạnh kinh người cùng với hổ trảo lợi hại kết hợp, chỉ sợ chỉ cần để nó vô tình chém trúng, lập tức đầu rơi xuống đất, tứ chi đứt đoạn.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hắn nhảy lui một bước, mắt thấy lão hổ sắp bổ nhào vào trước người, dòng khí khổng lồ thổi quét mà đến, xích sắt trên tay trái đã là không thể huy động, đành phải dùng nhuyễn kiếm đâm tới, tiến hành phản công.
Tránh ở trong động, ba người quan sát trận chiến cực kì chăm chú, lưng Y Y dĩ nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Mẫn Hách đã chật vật như vậy, còn Khâu Trạch… nếu là lão hổ bình thường, hắn còn có phần thắng, nhưng còn ‘quái vật’ to lớn như vậy, không phải người thường có thể đối phó, hơn nữa vết thương trên chân còn chưa khỏi hẳn, như vậy….
“Sợ sao?” Dùng bả vai tận lực ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng, Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu hỏi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, “Hiện tại lão hổ ăn uống no đủ, còn có khí lực, đợi vài ngày sau, sẽ không còn uy mãnh như vậy.”
Phải không? Nàng có chút hoài nghi, Mẫn Hách yêu nam có thể chống đỡ vài ngày sao? Nhìn hắn bị thương dường như cũng không nhẹ, rốt cuộc có thể cầm cự được bao lâu?
Nhưng mà, 1 người 1 thú đấu vài canh giờ, lão hổ ngược lại có chút lực bất tòng tâm, thật lâu không có người dám tìm nó khiêu khích, làm nó cũng rất ít vận động. động vật nhìn thấy nó không phải chết ngất cũng sẽ bị một chưởng làm cho tắt thở, căn bản là nó không hề có đối thủ, mà hiện tại, ‘đối thủ’ trước mắt này, làm nó cảm thấy có chút mỏi mệt.
Nhìn thoáng qua xác con ngựa, nó thế nhưng vung đuôi cọp,“Đặng đặng đặng” chạy về trong động nghỉ ngơi đi. (=]] ác, sao lại chạy)
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không