“Đừng tự trách cứ chính mình, Y Y, nàng rồi sẽ hiểu cho khổ tâm của ngươi.”
Lạc Dật nói xong, nhìn thoáng qua năm ngón tay bấm độn suy tính, chua sót cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Khâu Trạch, cũng không đợi hắn đáp lại, thân ảnh màu trắng đã biến mất ở trong bóng tối, không hề lưu lại bất kì tiếng động.
Trầm mặc, xoay người tiến vào trong điện, thân ảnh xanh biếc xấu hổ đứng ngay cửa chính, hắn nhíu nhíu mày, nhớ tới người nào đó, phía trên đầu gối máu tươi thấm ướt làn váy, cuống quít đi vào nội điện, cầm hòm gỗ lim đi ra.
“Tiểu Thanh, ngươi đem tiểu lục đưa cho nàng, nói là ngươi lấy qua, chớ để làm hỏng tâm tình của chủ tữ ngươi.” Hắn thản nhiên nói, đôi mắt màu tím ẩn chứa lo lắng.
“Vì sao không nói cho nàng biết là người sai nô tỳ lấy đi qua?” Tiểu Thanh do dự hỏi nhỏ, vẫn là đưa tay tiếp nhận hòm gỗ.
“Nếu muốn nói cho nàng biết, Trẫm sẽ không để nàng rời đi.” Châm chọc giơ lên khóe môi, khuôn mặt cố tỏ ra kiên cường chậm rãi sụp đổ, xuất hiện một tia bất đắc dĩ, biết được nàng nhất định sẽ đưa tiểu lục đến cho Y Y, hắn không cần phải nhiều lời nữa.
Nhìn thấy một nữ tử đang nhàn nhã, ngồi ngay ngắn thưởng trà sau tấm rèm châu, Phù Vân Khâu Trạch biến sắc, hai tay hạp mười, đầu ngón tay khẽ cuốn, môi mấp máy, bên trong bàn tay, nhất thời ngưng tụ ra một dòng khí màu trắng, từ từ cuốn ra từ đầu ngón tay hắn, đợi cho nó ngưng tụ gần bằng một cái nấm tay, hắn cười lạnh một tiếng, hung hăng hướng tới nữ nhân đó, đem khí phóng ra ngoài.
Sầm Nhi ngồi bên trong, bưng chén trà, nhìn thân ảnh một thân hoàng bào đang tiến lại gần, đang định cười nhạo một phen, chợt thấy từ sau bức rèm châu, phóng đến một luồng khí màu trắng, hướng tới hai gò má của mình mà đánh úp lại, hơi thở lạnh như băng chưa chạm vào đã có thể khiến cho toàn thân gần như đông lạnh, nàng không kịp né tránh, chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu, chén trà đang bưng trên tay cũng bị đánh văng lên.
“Oành, loảng xoảng, rầm!”
Ấm trà, chén trà đều biến thành bột phấn, phiêu tán ra xung quanh, hàn khí vẫn còn ngưng tụ chưa tiêu tán hết.
Kinh hách vỗ vỗ bộ ngực, may mắn không có đụng vào mặt mình, nếu không, cũng không phải là hủy dung, đơn giản như vậy, nói không chừng cả tánh mạng đều khó mà giữ được.
“Tránh cũng rất nhanh, nhưng lần sau, cũng không may mắn như vậy đâu.”
Thanh âm lạnh như băng của Phù Vân Khâu Trạch truyền đến, xốc lên rèm châu, ánh mắt âm vụ nhìn thoáng qua những hạt châu còn rơi đầy trên đất, từ từ nâng lên mi mắt, ánh mắt giống như mũi tên bén nhọn nhìn thẳng vào nữ nhân có gương mặt giống Y Y như đúc.
“Ngươi làm cái gì vậy? Điên rồi sao? Ta là người của Vương gia, ngươi dám làm ta bị thương, cẩn thận đế vị của ngươi khó giữ được.”
Sầm Nhi run run phủi đi những giọt nước trà bị hất đổ bắn lên người, cùng những mảnh nhỏ của ấm trà đã bị nghiền thành bột phấn, đứng dậy, bước nhanh đến gương đồng, nhìn khắp một lượt xem rốt cuộc có bị thương chỗ nào hay không, đến khi xác nhận không việc gì, mới hừ một tiếng,
“Huống chi, nếu ngươi không phải ngầm đồng ý, vì sao phải cùng ta diễn trò cho nàng thấy?”
Nàng chẳng qua dụ dỗ bất thành, nghe được thanh âm của Y Y trở về từ ngoài cửa vọng vào, mới cuống quít từ ngăn tủ lấy ra cái yếm mặc vào, hiện leo lên long sàn nằm, thế nhưng bị hiểu lầm, nhưng mà nàng cũng lười giải thích, dù sao, kết quả này, cũng là điều Vương gia muốn.
“Đem cái yếm trên người ngươi cởi ra, ngươi không xứng mặc nó!”
Hắn liếc mắt một cái, nhìn thấy dưới lớp áo lụa mỏng tang, vẫn còn đang mặc cái yếm mà Y Y còn chưa chính thức mặc vào!
“Cởi ra? Nếu không cởi thì sao?”
Sầm Nhi đã quen được nuông chiều, quen thói “cáo mượn oai hùm”, vừa rồi vị Khâu Trạch dạy dỗ một trận, bây giờ lại bị hắn dùng ngữ khí ra lệnh sai bảo, một đế vương hữu danh vô thực, nghèo túng như hắn, dựa vào cái gì đối với nàng khoa tay múa chân.
Cố ý kéo kéo vạt áo bằng lụa trắng, lộ ra xương quai xanh ẩn dưới cái yếm đỏ tươi, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của hắn tràn ngập lửa giận thì đắc ý nhếch môi cười âm hiểm.
Ngày trước, nàng thấy hắn thập phần sủng ái Y Y, vì sao đối với nàng, người có khuôn mặt giống Y Y như hai giọt nước lại có chuyển biến, khác biệt lớn như vậy? Nàng không rõ, cho nên, không chiếm được, nàng cũng sẽ không cần để ý.
Đúng vậy, nàng yêu thích nam sắc, chỉ cần nam tử hơi có chút tư sắc, nếu để nàng thấy được sẽ bắt ép, dụ dỗ, dùng đủ mọi cách đem hắn tiến cung, làm nam sủng. Không nghĩ tới, Lạc Tang quốc lại có ba vị mĩ nam thế gian hiếm có, Lạc Dật quốc sư ôn nhu nhưng lại như bóng chim ngàn dặm, cao thâm không thể nắm bắt; mà Phù Vân Khâu Trạch lại lãnh khốc vô tình, chỉ có Mẫn Hách, thái độ như gần như xa, làm cho nàng không thể chống cự, hơn nữa, phụ vương đã mệnh lệnh, vì trợ giúp hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vô luận là làm cái gì, cũng phải chấp nhận tất cả.
“Không cởi?”
Hai tay lại hạp mười, lần nữa dấy lên dòng khí màu trắng, hắn nheo lại mi mắt, “Vậy liền biến thành tro tàn.”
Gương mặt vốn đang đắc ý tươi cười, nhất thời cứng đờ, Sầm Nhi không dự đoán được, hắn sẽ uy hiếρ chính mình, hai tay vội vàng vòng qua cổ, giật vội cái yếm đỏ tươi trên người xuống, nhưng vì gấp gáp vội vàng, lực đạo quá lớn, làm cho da thịt bị ma sát sinh ra đau đớn, nàng nhíu mày, quăng cái yếm về phía Phù Vân Khâu Trạch.
“Trả lại ngươi!”
Bộ ngực đầy đặn dưới lớp vải mỏng tang hiển lộ rõ ràng, theo hô hấp của nàng hơi hơi rung động, cảnh xuân mời mọc, lẳng lơ, quyến rũ dâm loàn.
Mà hắn, lại như không nhìn thấy, chụp lấy cái yếm đỏ tươi, để vào trong tay, lòng bàn tay dấy lên hỏa diễm đỏ rực, thiêu rụi nó không còn một mảnh.
Nàng ta không xứng dùng bất cứ cái gì của Y Y, nếu đã dùng qua, cũng không có thể giữ lại, bởi vì vật đó đã nhiễm hương vị của người khác, hắn không vui!
“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi giỏi lắm.”
Tức giận dậm chân một cái, nàng vừa muốn rời đi, một dòng khí tựa như dây thừng cuốn lấy cổ chân, giữ chặt lại, làm nàng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
“Còn muốn chạy?”
Trên mặt hắn gợi lên một nụ cười quỷ dị, đôi giày vàng kim, thêu kim long sắc sảo từ từ tiến đến trước mặt Sầm Nhi,
“Ngươi không phải đã quên, hiện tại, ngươi là hoàng phi, đã không còn là Sầm Nhi công chúa, muốn rời đi, phải hỏi xem Trẫm có đáp ứng hay không.”
“Có ý gì?” Nàng biến sắc, ngửa đầu nhìn dung nhan tuấn lãng biến đổi, trở nên lãnh khốc, tàn bạo, không hề mang một chút độ ấm
“Ngươi dám ngăn cản ta?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, không chỉ phụ vương của ngươi, còn có Mẫn Hách Vương gia, đều ngầm đồng ý ngươi trở thành hoàng phi? Nếu muốn ổn định thế cục hiện nay, phượng phúc, tuyệt đối không thể rời khỏi trẫm, cho nên, ngươi lnên an phận ngồi yên vị trí của ngươi đi, làm phượng phúc, cho đến khi nàng trở về.”
Bên trong đôi mắt màu tím có một chút kiên quyết, rất nhanh lại trôi đi, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến chiếc ghế bằng gỗ đàn hương từ từ tọa hạ.
Từ hôm nay, Long Quân điện, không còn rộn rã tiếng nói cười của nàng, cũng không còn hương thơm man mát như hoa lê đầu mùa……
Sắc mặt buồn bã, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy túi hương bên hông, cho dù nó đã không còn hương thơm, đóa hoa bên trong cũng sớm trở thành bột phấn, nhưng hắn vẫn đưa lên mũi, hít thật sâu….
Hắn vẫn nhớ rõ, gương mặt trìu mến của nàng khi đem túi hương đặt vào tay hắn, thùy hạ mi mắt che dấu ngượng ngùng trong đáy mắt…….
“Ngươi vĩnh viễn cũng không thay thế được nàng.” Lạnh lùng liếc mắt nhìn người vẫn đang tái nhợt nằm dài trên đất, hắn đạm thanh nói.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không