“Y Y, muội tỉnh rồi, quần áo của muội đã khô, đi thay rồi ngồi xuống ăn ít cháo này.” Lạc Dật bưng một chén cháo nhỏ chậm rãi tiến vào, giống như tính toán chuẩn xác thời điểm nàng thức dậy.
Từ từ xuống giường, Y Y mang hài vào, nhớ tới vừa rồi, hình như mình rất mệt, không cẩn thận đã ngủ thiếρ đi.
Thật cẩn thận đứng lên, đau nhức nơi bàn chân đã muốn giảm bớt rất nhiều, chậm rãi đi tới phía sau bình phong, sờ sờ quần áo của mình, quả thực đã khô ráo, lần này, nàng thập phần cẩn thận thay đổi quần áo,rồi quay lại đại sảnh.
“Hết mưa rồi?” Nàng nhìn ra bên ngoài, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái, trăng cũng lộ ra khỏi tầng mây, nhưng mà, mưa tạnh từ khi nào vây?
“Mau ăn ít cháo đi.” Hắn vẫn chưa trả lời, ngược lại ôn nhu lôi kéo nàng ngồi xuống, sờ sờ bát, độ ấm vừa phải, liền đem bát để vào trong tay nàng.
Nàng cầm muỗng nhỏ, nhẹ nhàng giảo động chén cháo trắng, chưa dám đưa tới bên môi, bởi vì nàng không thích ăn thức ăn nóng.
“Còn quá nóng sao?” dường như rất am hiểu thói quen của nàng, Lạc Dật tiếp nhận bát, giảo động muỗng nhỏ, thỉnh thoảng thổi nhẹ, “Nếu không ăn, sẽ đói bụng lắm.”
“Lạc Dật ca ca, huynh không ăn sao?” Nàng nhìn trên bàn, không có chén nào khác, lại nghĩ đến hắn còn chưa mang đến.
“Ta đã sớm nếm qua.” Hắn ôn hòa cười cười, đôi mắt như ngọc lưu ly nhu hòa mà sáng ngời, giống như tinh tú trên cao, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Chẳng lẽ chính mình ngủ lâu lắm rồi sao? Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tối mịt mờ, thì ra mình đã ngủ lâu như vậy, khó trách quần áo cũng đã khô.
Nhưng mà, còn phần đất bên ngoài dường như khô ráo cũng quá nhanh đi? Nàng có chút nghi hoặc.
“Lạc Dật ca ca, ta rốt cuộc đã ngủ bao lâu?” Nghiêng đầu, nhìn hắn vẫn cầm thìa nhỏ khoáy khoáy chén cháo, nàng càng cảm thấy kỳ quái.
Đôi mắt như ngọc lưu ly buồn bã, hắn khẽ động khóe miệng, hoàn toàn không được tự nhiên
“Từ đêm qua đến bây giờ.”
Đêm qua? Vậy không phải là một ngày rồi sao? Đầu nàng “Ông” một tiếng, không tốt, hôm nay là ngày Mẫn Hách yêu nam nói muốn chơi trận thứ hai của trò chơi.
“Lạc Dật ca ca, ta còn có việc gấp, phải đi trước.”
Sắc mặt trắng nhợt, bật dậy, muốn chạy đi ngay, nhưng mà, bàn chân bị thương cũng lập tức truyền đến đau đớn, tiếp tục đánh úp lại, cắn môi, nàng ngừng lại.
“Vết thương trên chân muội còn chưa khỏi, không thể dùng sức quá mức.” Lạc Dật cầm bát, ôn nhu nói, thương tiếc nhìn nàng thần sắc sốt ruột, nhưng vẫn không tiến lên ngăn cản.
Giống như không hề nghe thấy lời nói của hắn, Y Y cắn chặt răng, nhấc chân, lê từng bước ra ngoài.
Không được, không được, nàng phải nhanh trở về, phải nhanh trở về…… (oa oa oa, hem chịu đâu TT__TT)
Hôm qua, hắn đã từng gọi mình là “Sầm Nhi”, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, ánh mắt của Phù Vân Khâu Trạch lúc đó hoàn toàn lạnh lẽo, không hề có một chút tình cảm nào, làm nàng run rẩy không thôi.
Nếu như Sầm Nhi tới Long Quân điện trước, nàng không dám tưởng tượng, sẽ có hậu quả như thế nào.
“Lại không ăn cháo……”
Chén cháo trong tay từ từ buông xuống, Lạc Dật nhìn bóng dáng của nàng từ từ xa khuất, không khỏi chua sót cười, kiếp trước, là vì hắn, kiếp này, cũng là vì hắn, Viêm Hi, ngươi có biết, ta rất hâm mộ ngươi hay không……
Nhảy từng bước, từng bước, được nửa khắc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Y Y chống vách tường, chân không khỏi run nhè nhẹ.
Chỉ còn một đoạn đường, chỉ còn một đoạn nữa thôi, kiên trì…… Trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình, thật vất vả mới điều hòa hơi thở lai một chút, nàng lại cố gắng tiến về phía trước.
Rất xa, rốt cục nhìn thấy đèn lồng treo trước cửa Long Quân điện, nàng cảm thấy vui vẻ vô cùng, muốn dùng lực tiến về phía trước, nhưng mà, bàn chân mỏi nhừ, run rẩy, không còn tuân theo sự điều khiển của bản thân, loạng choạng một cái, “oành” một tiếng, cả người Y Y ngã nhào xuống.
Đau quá! Nàng rút một hơi, nhưng vẫn cắn chặt răng đứng lên, bất chấp đau đớn mãnh liệt từ cái chân bị thương, từ những vết trầy xước khắp người đang tươm máu, lê từng bước, từng bước…… (TT__TT)
“Hoàng phi?” thị vệ gác đêm trước cổng nhất thời tưởng mình hoa mắt, chỉ chỉ bên trong.
“Vương Quyền, còn không lại đây hỗ trợ!” Nhận ra một người trong nhóm thị vệ, Y Y vuốt mồ hôi lạnh, miễn cưỡng lại nhếch từng bước, lớn tiếng gọi.
Nhân ra thanh âm này là tiếng của hoàng phi, thị vệ Vương Quyền mới giật mình thanh tỉnh, cuống quit vỗ vào người hai thị vệ còn lại, lao xuống, đỡ lấy nàng xém tý nữa lại ngã.
“Hoàng phi, người lén trốn ra từ lúc nào vậy?” Đối với hành vi “lén lút trèo tường” của nàng, Vương Quyền đã muốn tập mãi thành thói quen, nghĩ đến lần này chắc là hoàng phi cùng hoàng thượng lại chơi trò “mèo bắt chuột”, không khỏi có chút đau đầu.
“Vương quyền, mau đỡ ta đi vào.”
Không để ý tới bọn thị vệ đang hiếu kì, nàng nhìn về phía đại môn, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn khí, cả trái tim cũng cảm thấy thật lạnh.
Không dám hỏi nhiều, Vương Quyền cùng một thị vệ khác, hai người cẩn thận dìu nàng vào nội điện, dưới ánh nến, hai người mới nhìn thấy hình dáng của hoàng phi lúc này: ống tay áo cáu bẩn, rách xước nhiều chỗ, còn lấm tấm máu tươi. Làn váy cũng dính bẩn, ngay vị trí đầu gối đỏ tươi một mảnh, mà ngay cổ ch6an, cũng lộ ra bạch bố trắng toát.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tối nay Hoàng Thượng thế nhưng lại chưa tự mình đem hoàng phi trở về? Bọn thị vệ nhìn nhau liếc mắt một cái, nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Gõ gõ cửa, nhìn thấy Tiểu Thanh ra mở cửa, hai người liền đem hoàng phi dìu đến trước cửa.
“Tiểu Thanh, Sầm Nhi có đến đây hay không?” Y Y nghiêm mặt, nhìn Tiểu Thanh, nàng ấy lại vừa nhìn thấy nàng liền cúi đầu.
“Hoàng phi, người ra ngoài từ khi nào?” Nàng cúi đầu, mi mắt run nhè nhẹ, hai tay gắt gao kéo cổ tay áo, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tránh ra!” Tay dùng sức đẩy, Y Y tập tễnh vọt đi vào, bất chấp đau đớn toàn thân, dưới chân nhất thời sinh ra vài phần lực đạo, nàng nhanh tiến vào.
Bức rèm che ngăn cách nội điện cùng chính điện nhẹ nhàng lay động, ánh sáng trong nội điện hôm nay có phần u ám hơn bình thương, không khí cũng truyền đến một cỗ hương vị xa lạ.
Y Y thật vất vả mới đi vào nội điện, lấy tay giữ chặt tấm rèm, phòng ngừa để mình lại té ngã, tầm mắt lập tức quét về phía nội điện, đột nhiên, Y Y nhìn thấy Phù Vân Khâu Trạch mặc thục y (hình như là áo ngủ), ngồi ở bên bàn chông đèn đọc sách, hình như hắn đã cảm nhận được có người tiến vào, nâng mi, mắt lạnh liếc nhìn về phía nàng 1 thân chật vật.
Nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi, hoàn hảo, Sầm Nhi còn chưa đến…… Nàng thư thái cười, đang muốn bước vào, lại nhìn thấy một đôi mắt đắc ý dào dạt đang nhìn nàng đầy khiêu khích.
“Sầm Nhi, sao lại chưa nói cho cung nữ bên ngoài thông truyền một tiếng đã tự ý xông vào nội điện?”
Nằm trên long sàn, một nữ tử mặc trên người một cái yếm đỏ tươi, khóe miệng nhếch cười tà mị, ánh mắt trào phúng, giọng điệu châm chọc, tà nghễ nhìn nàng.
Da thịt tuyết trắng dưới ánh nến càng thêm sáng bóng, khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi chu ra, mặc dù là có mặc cái yếm, nhưng thân thể mềm mại đầy đặn cũng bị phơi bày là điều không thể tránh khỏi.
“Đông,”
Một sợi châu bị giật đứt, những hạt châu trên day rèm tuột xuống, nhảy trên nền đất, vang lên từng tiếng “tong tong tong”, tựa như tiếng lòng ai đó đang vỡ nát, rơi rụng thành trăm ngàn mảnh nhỏ,….
“Ngươi, đã đến đây……”
Sắc mặt nhất bạch, nàng nhếch một bước, mờ mịt nhìn người trước mặt, Y Y đau đớn nhìn về phía Sầm Nhi đang nằm trên giường, nàng ta đang mặc là….
“Nghe các cung nữ nói, ái phi dường như không thích cái yếm này, cho nên chưa từng mặc qua? Hay là, để ta giúp nàng chọn lại vài cái mà ta thích.”
“Như vậy sao được, nàng là ái phi của ta, không thể hiện đặc biệt một chút, thì sao có thể chứng minh “trẫm” đối với ái phi là sủng nịch vô vàng đây? Hay là, cảm thấy ngượng ngùng, không tiện mở miệng, cho nên mới cố ý cự tuyệt?”
Lời nói đùa ngày ấy vẫn còn róc rách bên tai, mà nay……
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không