Trương Văn Lễ sau khi bước vào trường Đaị Học Vũ Hán cảm thấy bất mãn với cuộc sống tẻ nhạt. Trong trí tưởng tượng của cậu, trường Đại học là xứ sở đầy hoa và tự do, nhưng khi Hàn Huyền – người đầu tiên mà cậu ấy thần tượng bị đuổi ra khỏi trường, cậu ấy bắt đầu thêm chán nản. Lúc này cậu ta hình dung ra một người bạn cùng phòng, chính là Quý Ngân Xuyên, có sự nghịch ngợm của Hàn Huyền, lại có cả sự thông minh nhanh nhẹn và nội tâm hơn hẳn Hàn Huyền.
Trong thời gian tập luyện quân sự, cậu ấy thích một cô gái – hoa khôi của khoa Ngô Vũ Phi, nhưng do tự ti, cậu ấy không dám tiếp cận và theo đuổi cô ấy, đặc biệt sau vụ tỏ tình đầy lãng mạn của Hàn Huyền bị cự tuyệt, Trương Văn Lễ bắt đầu tưởng tượng một Quý Ngân Xuyên kiệt xuất, còn tạo ra một nhóm ba người, rồi duy trì mối quan hệ tam giác không chiến tranh, cũng chẳng hòa bình, Cậu ta cứ dùng dằng không dám lật bài ngửa là vì cậu ấy sợ bị thất bại.
Thế là trong mắt cậu ấy, ba người đó làm nên tất cả những chuyện đặc sắc nhất trong trường đại học, từ việc thiết kế cho đêm dạ hội đến việc uống rượu, từ việc đá bóng cho đến chuyện đánh nhau, rồi đến chuyến du lịch cuối khóa, Quý Ngân Xuyên lúc nào cũng thay cậu làm những việc mà cậu ấy muốn nhưng không dám làm.
Nhưng trong mắt Ngô Vũ Phi, từ đầu đến cuối đều là câu chuyện tình yêu lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt của hai người. Có lẽ trong mắt Trương Văn Lễ còn có sự hiện hữu của một người thứ ba và cô ấy lại yêu con người không có thực đó. Cô ấy luôn cho rằng Trương Văn Lễ yêu mình, mặc dù cậu ta chưa bao giờ thể hiện tình cảm, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cậu ấy làm điều đó.
Rồi cũng đến ngày chia tay, lúc đối mặt với thời khắc chia ly, Ngô Vũ Phi không cầm nổi lòng hờn trách hỏi Trương văn Lễ tại sao không đi cùng cô ấy, Trương văn Lễ lại dồn hết trách nhiệm cho con người mà cậu ấy tưởng tượng – Quý Ngân Xuyên. Tất cả việc mà cậu ấy có thể làm chỉ là ôm chặt cô ấy trong đêm trước ngày chia tay, mặc cho nước mắt cô ấy tuôn rơi như mưa cũng không thể làm cậu ta bận lòng.
Trong mắt của Trương Văn Lễ, cậu ta cảm thấy mình rất cao thượng thậm chí còn rất vĩ đại, bỏ qua tình yêu của mình, tác thành cho đôi bạn mà cậu ấy cho là hoàn mỹ nhất, bởi vì cậu thấy Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên đúng là một đôi trời sinh. Vả lại cậu ấy luôn cho rằng dưới sự quan tâm, chăm sóc của Quý Ngân Xuyên thì Ngô Vũ Phi chắc chắn sẽ có một tương lai tốt đẹp và hạnh phúc.
Nhưng trong mắt Ngô Vũ Phi, Trương Văn Lễ hóa ra lại nhu nhược, ích kỷ thậm chí vô liêm sỉ đến vậy, đành lòng để cô ấy một mình phiêu bạt đến miền Bắc.
…
Sau đó tôi suy sụp suốt 3 ngày, khi những kí ức đẹp đẽ của mình bỗng nhiên bị người khác coi là giả tưởng, khi đương giấc mộng đẹp đột ngột bị gọi dậy và khi mà người bạn thân nhất bỗng biến thành hư cấu thì bất cứ ai cũng bị suy sụp mà thôi. Ba ngày sau tôi tắt máy di động, ngắt dây điện thoại, tôi chỉ muốn tỉnh lại một chút, tạm quên đi thế giời huyên náo ồn ã bên ngoài. Tôi đang cố lắng nghe tiếng nói của trái tim mình, để nó mách bảo tôi nên làm gì.
Ngày đầu tiên tôi chìm trong đau khổ, tôi mơ một giấc mộng dài, trong mơ, vẫn là ba đứa chúng tôi, mỗi đứa một ba lô, chúng tôi ngao du khắp các thành phố đến vùng núi cao như ba con chim di cư bị lạc đàn, cố gắng bay, phiêu bạt không biết điểm đích là đâu.
Thỉnh thoảng Ngân Xuyên lại cao giọng hát bài: “Hải âu trên cát”: “Nếu đời người không có những giấc mơ, thì sẽ cố sải cánh được bao lâu…”
Có lúc Ngô Vũ Phi nghiêm mặt nói với chúng tôi: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì sẽ không còn cô đơn nữa”. Nhưng tôi cho rằng từ “chúng ta” mà cô ấy nói là chỉ ba đứa chúng tôi.
Còn nhớ lần chúng tôi chơi halflife để xác định ai chủ chi bữa tối, Ngô Vũ Phi đã than ngắn thở dài: “Anh chàng Trương Văn Lễ này chỉ có thể làm người tốt được thôi”
Có lần trong buổi thảo luận của cả lớp về chủ đề: “Tôi có một ước mơ”, Quý Ngân Xuyên mặt ranh mãnh nói: “Tôi có một ước mơ, đó là trở thành một chiến sĩ Quân đội nhân dân Trung Hoa xâm chiếm Nhật”
Còn có cả lời Ngân Xuyên kêu lớn: “Mình thầm yêu các hoa khôi trong lớp từ tiểu học đến đại học và cũng được họ thầm thương trộm nhớ”. Sau đó Ngô Vũ Phi phản đối: “Tớ chỉ tin vào vế trước thôi…”
Cuối cùng giấc mộng đó dần vỡ tan tành, từng chút một, như những cánh hoa rơi lả tả, biến thành buổi tối trước hôm tốt nghiệp, khi mà Ngô Vũ Phi dựa đầu vào ngực tôi, ngước nhìn pháo hoa và những ngôi sao lấp lánh trên trời, biến thành cô ấy một mình trên chuyến tàu lên phương Bắc. Không biết tối hôm đó, cô ấy có rơi lệ vì thấy cô độc không, không biết trong lòng cô ấy đã hờn giận tôi biết bao nhiêu lần…
Cả ngày hôm sau tôi miên man nhớ lại giấc mơ tối qua, tôi rất buồn, ủ rủ. Anh chàng Quý Ngân Xuyên tinh ranh đó bỗng nhiên lại chưa từng tồn tại và sau này cũng không tồn tại, tất cả đều là do tôi đang tự lừa dối mình, tôi là một kẻ nhu nhược bất tài.
Đến ngày thứ ba có trận chung kết cúp UEFA. Không biết có phải ông trời có ý mách bảo cho tôi một đạo lý, rằng kì tích và thần thoại không chỉ có trong truyền thuyết. Trận đấu đó đã viết lên một câu chuyện thần thoại Hy Lạp, khi mà đội bóng vô danh bỗng dành ngôi vô địch.
Tôi bỗng sững người, việc Quý Ngân Xuyên chỉ có trong sự tưởng tượng của tôi, mặc dù cho thấy tôi rất nhu nhược nhát gan, chỉ biết đánh bại kẻ thù qua trí tưởng tượng, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì Ngân Xuyên cũng là một phần trong tôi, tôi cũng có những khí chất của cậu ấy, chỉ là ý thức của tôi đã lấn át phần tiềm thức. Quý Ngân Xuyên thực ra là tôi, tôi chính là Quý Ngân Xuyên, cậu ấy sống trên thân xác tôi, ở trong sâu thẳm linh hồn tôi.
Hôm đó là một ngày cực kỳ trọng đại đối với Hy Lạp, đồng thời cũng là một ngày rất quan trọng với tôi, dù cho ý nghĩa của ngày đó với tôi không thể bằng việc Hy Lạp đoạt ngôi vô địch. Bởi vì tôi đã đưa ra một quyết định, tôi đã nghe được tiếng nói của trái tim mình. “Đời người là những trận bóng, mục đích của cả đời chính là những lần sút bóng vào lưới đó”