Cô ây chính là Dương Tiểu Tuyết.
“Ngạc nhiên lắm à?” – Cô ấy vừa cười vừa ngồi xuống, gọi một ly Kilimanjaro.
“Thật không thể ngờ được lại có thể là cậu, tôi cứ ngỡ là Ngô Vũ Phi cơ đấy”.
“Cô ấy là tôi, tôi là cô ấy, ha ha”.
Tôi cười, không biết tiếp tục câu chuyện thế nào, bởi dù chúng tôi có quen biết sơ sơ, cô ấy lại rất thân với Ngô Vũ Phi, nhưng tôi không muốn những thứ tôi viết trên mạng có sự liên hệ với con người và sự việc thực tế.
Một lúc sau, cà phê của cô ấy đã được mang tới, cô ấy khẽ hỏi: ‘Cậu có biết tại sao tớ thích thứ cà phê này không? Bởi tớ thích tên của nó: Kilimanjaro – làm cho tớ nhớ tới lớp tuyết dày tích đọng hàng nghìn hàng vạn năm trên đỉnh núi Kilimanjaro, tớ thích cảm giác siêu thực, bởi vậy tớ rất thích truyện của cậu. Câu chuyện của ba người như lớp tuyết dày phủ trên ngọn núi cao, mặc dù các cậu lẫn vào đám đông trong trường, nhưng mình vẫn thấy các cậu đều có sự cô lập và khác biệt, rất vui là bên cạnh mình lại có người bạn như vậy, nhưng mình lại không phát hiện ra sớm hơn. Còn về Quý Ngân Xuyên, nếu mình là cậu, cũng có thể tớ sẽ thích cậu ta. Bây giờ tớ thấy thật tiếc, nếu biết sớm bốn người chúng ta đã có thể kết hợp thành một nhóm rồi.
Tôi nhủ thầm, thực ra cậu không biết Quý Ngân Xuyên đã lén nhìn cậu ta mà ứa nước miếng không biết bao lần, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đúng thế, đúng thế, hơn nữa họ của cậu rất hợp để nhập nhóm, bốn đứa mình vừa vặn hợp thành”Trương Dương Vô Kỵ”, thật là hay.
Cô ấy không ngớt miệng nói: “Ôi, thật là tiế”.
Tiểu Tuyết thực sự là nột cô gái dễ thương, chẳng trách Quý Ngân Xuyên vẫn thường chạy tới chỗ cô ấy xin tư vấn tâm lý. Hôm nay cô ấy nói bao nhiêu câu hay ho, tôi không thể nào ngắt lời được, nhưng nghĩ lại thì cũng nên cân bằng. Bình thường trên mạng chủ yếu là một mình tôi trình bày dài dòng trên đó, bọn họ chỉ hồi âm lại một vài câu. Những thứ tôi nói nhiều hơn tất cả những lời mà họ đã comment, bây giờ gặp mặt bạn không cho họ nói thêm đôi câu, không cho họ giải tỏa thì kì quá.
Lúc cô ấy nói, tôi chợt nghĩ ra cách nghe ngóng xem chuyện của Ngô Vũ Phi và Quý Ngân Xuyên gần đây ra sao. Thực ra tôi có thể thông qua Tiểu Tuyết.
Lúc cô ấy ngừng nói, tôi hỏi: “Tiếu Tuyết, cậu có thể giúp tớ một việc không?”
“Việc gì? Giúp cậu theo đuổi Ngô Vũ Phi à? Tớ đã nói rồi, thực ra người cô ấy thích là cậu”.
Tôi cười ngượng ngùng, chẳng trách Ngô Vũ Phi và Tiểu Tuyết tâm đầu ý hợp, thực ra tính cách hai người khá giống nhau, thẳng thắn bộc trực. Tôi nói: “Không phải chuyện đó. Tớ có một dự cảm không lành, cậu biết không, lần họp mặt bữa trước, Quý Ngân Xuyên không đến, mà từ lúc tốt nghiệp đến giờ cậu ấy cũng chưa liên lạc gì với tớ, tớ sợ cậu ấy… Cậu ấy và Ngô Vũ Phi ra sao tớ đều không biết, tớ cũng không dám hỏi thẳng, bới vậy muốn nhờ cậu nghe ngóng giùm, dù sao cậu không biết Quý Ngân Xuyên là ai, có thể Ngô Vũ Phi sẽ kể cho cậu, đến lúc đó cậu báo lại với tớ”.
“À, vậy à, được, cứ giao cho tớ”.
“Cảm ơn cậu”.
“Khỏi cảm ơn, còn về phần thù lao thì…” – Cô ấy ngừng lại, nhìn tôi đầy hàm ý.
“Thù lao gì cơ?”
“Ngốc ạ, thù lao làm do thám”.
“Tùy cậu”
“12 Cốc, à không, 20 cốc Kilimanjaro”.
“Không thành vấn đề”.
Một lúc sau, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì: “Nhưng hồi trước Ngô Vũ Phi thực sự chưa từng nhắc về Quý Ngân Xuyên với tớ. Để tớ cố thử xem sao, xem có được uống cả 20 cốc Kilimanjaro không”.