(1) Trong cuộc đời này, ở bất kỳ nơi nào mà không thể gặp được nhau.
(2) Đến mùa hoa rụng sẽ gặp lại chàng.
Thì ra cô ấy đã dự tính từ lâu, lúc đi mua vé tàu đã mua hai vé, sau đó mới sáng sớm đã thức dậy đi ra nhà ga, định doạ tôi một bữa. Trên đường, Ngô Vũ Phi đã nói rất nhiều với tôi về những phấn đấu ở Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp. Tôi chỉ chú ý đến một điểm, đó là cô ấy không nhắc tới Quý Ngân Xuyên đến nửa câu, tôi nghĩ lần này không chỉ là sự giận dỗi thông thường nữa, xem ra hai người đã có mâu thuẫn lớn. Trước khi vấn đề được làm rõ, tôi cũng không dám mở miệng, nhắc bất cứ từ nào liên quan đến Quý Ngân Xuyên.
Sau cùng, lúc gần đến Thượng Hải, cô ấy lại nói một việc làm tôi thực sự bất ngờ. Cô ấy nói lần trước lúc ở dưới nhà tôi, khi tôi gọi điện nói chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, thực ra cô ấy ở sau lưng đã nghe thấy hết, sau đó cô ấy ghi nhớ ngày sinh của mẹ tôi trùng vào ngày thanh niên mùng 4 tháng 5, bởi thế lần này Vũ Phi nhất định đòi đến dự sinh nhật mẹ tôi, lý do thì rất đường hoàng: “Cảm ơn mẹ cậu đã sinh hạ ra một tên hư hỏng thích gây sự, đối xử thậm tệ với tớ”.
Trời đất ơi, tôi mà là tên hư hỏng thích gây sự sao? Tôi là cậu học sinh Trương Văn Lễ “ba tốt”: Chăm chỉ học hành, tính tình trung thực ôn hòa, tuân thủ tốt các quy tắc trong cuộc sống. Còn cái tính “Trương Vô Kỵ” bột phát đó chỉ khi nào có ba đứa chúng tôi mới xuất hiện mà thôi.
Nhắc tới Trương Vô Kỵ, còn nhớ lúc đi học Ngô Vũ Phi từng nói một câu rất ấu trĩ, rằng muốn cưới một chàng trai như Trương Vô Kỵ, cô ấy tổng kết ra một vài ưu điểm của Trương Vô Kỵ như sau:
‘Thứ nhất là võ công lợi hại. Cửu dương thần công thì khỏi phải bàn, hơn thế còn biết thứ võ công Càn Không Đại Na Di mà Quý Ngân Xuyên muốn học. Điều này tạo cảm giác an toàn cho các cô gái, không sợ những lúc hẹn hò trong góc tối lại bị bọn lưu manh tấn công, hơn thế lúc rỗi rãi còn có thế bắt nạt được người khác.
Thứ hai là y thuật cao minh. Kể ra thì Trương Vô Kỵ là một trong mười đại phu giỏi nhất thời đó, còn giỏi hơn cả Thái y. Cậu nghĩ xem, ngày nay đi bệnh viện khám bệnh chẳng dễ dàng gì, muốn thầy cho thuốc tốt mà không quen không biết thì còn lâu mới được, nhỡ mà phải mổ xẻ thì phải phong bì. Giờ thì tốt rồi, có hẳn thầy thuốc gia đình, khi rảnh có thể làm mắt hai mí, trị chứng vô sinh, thật là thích!
Thứ ba, Trương Vô Kỵ, không uống rượu, không hút thuốc, không lên mạng, không viết tiểu thuyết trên mạng mà lại rất thương người. Ví dụ như lúc bị nhốt trong nhà lao cùng với Triệu Mẫn, Vô Kỵ còn xoa bóp chân cho cô ấy, người tốt nhue thế tìm đâu ra chứ?’
…
Còn có vài điều nữa nhưng tôi quên mất, dù sao cũng thấy Ngô Vũ Phi quan sát rất tỉ mỉ. Tư duy của cô ây và Quý Ngân Xuyên hơi kỳ quái, hay nghĩ ra những điều khiến người khác dở khóc dở cười.
Cứ ngồi lộn nhộn như thế suốt 7 đến 8 tiếng đi tàu, lúc này tôi cũng đã dự đoán được việc để Ngô Vũ Phi đến nhà tôi sẽ gây sóng tạo gió thế nào, hơn thế tôi đã nghĩ ra biện pháp đối phó với từng tình huống, thêm cả cách phòng ngừa, xem ra không có vấn đề gì lớn cả.
Lúc gần đếnthượng Hải, Ngô Vũ Phi bắt đầu nhắn tin, tôi hỏi cố ấy gửi tin cho ai, cô ấy tỏ vẻ kỳ bí: “Một cô gái thần bí, cũng là một mỹ nhân, lát nữa cậu gặp đừng có chảy nước miếng đó”.
Xuống tàu, chúng tôi nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp đứng ở cửa ra, quả nhiên cô ấy đẹp đến mức khiến người nhìn thấy phải ứa nước miếng. Hai cô vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau như một đôi tình nhân. Ngô Vũ Phi nói: “Cái cô Tiểu Tuyết này, kêu đi tụ tập với người ta thì không đi”, cô gái tên Tiểu Tuyết đó nói: “Mình không thuộc học viện máy tính của các cậu thì đi làm gì?”
Sau đó hai người họ ôm nhau rồi khen nhau một hồi, “Mấy năm không gặp, trông cậu đẹp hơn nhiều đó”, “Có phải cậu đã uống thứ thuốc bí truyền nào không sao da dẻ đẹp thế?”, “Có chứ, tớ còn tập bát hoang lục hợp của Thiên sơn đồng lão, độc tôn thần công của mình đó:
Hai người họ tán tụng nhau không biết chán, một lúc lâu mới nhớ ra có tôi đứng bên cạnh. Ngô Vũ Phi liền kéo tôi đến giới thiệu. Tôi sực nhớ ra, Dương Tiểu Tuyết khoa Nhân văn, chẳng phải là một trong bốn mỹ nữ của khoa sao! Không ngờ sau khi tốt nghiệp cô ấy lại làm việc ở Thượng Hải. Tôi còn nhớ hồi đó cô ấy từng có thời gian làm công tác tư vấn tâm lý của trường, sau đó vì số người đến xin tư vấn ngày càng nhiều nên đã xin thôi việc. Thời đó, có nhiều người có việc hay không đều đến phòng tư vấn tâm lý nói mình có vấn đề về nhân cách hay gặp trở ngại về tâm lý. Quý Ngân Xuyên là một trong số đó, hơn thế còn là tên nhanh chân nhất bởi cậu ta là dân bóng đá.
Trời đã về đêm, sau khi chào tạm biệt tôi, Ngô Vũ Phi liền theo cô gái xinh đẹp đó về nhà, tôi cũng đi tắc xi về khu trọ của mình, đồng thời tính xem ngày mai nên tặng mẹ món quà gì. Lúc trước học tiểu học, mẹ nói hai điểm 100 là quà tặng hay nhất rồi, sau đó lên phổ thông việc đứng nhất lớp mới là món quà quý nhất, thời đại học thì là tiền học bổng cho mỗi năm.
Bây giờ khi đã lớn, đã tốt nghiệp và có công ăn việc làm, không còn là 2 điểm 100 hay học bổng dành cho người đứng đầu nữa, tôi phải thử tìm lấy viên đạn bọc đường nào đó để làm hài lòng người mẹ thân yêu của tôi.