Đợi đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra một đồng nghiệp đang gọi tôi đi dự cuộc họp liên quan đến vụ nghỉ mồng 1 tháng 5. Công ty tuy trả tôi lương cao, nhưng thời gian bóc lột sức lao động của nhân viên cũng nhiều. Đợt quốc khánh năm ngoái, tôi đã bốc trúng thăm phải chịu khổ những 3 ngày, lần này không biết ai đen đủi lại bốc trúng đây.
Ngay cả quyển sổ thường dùng để ghi chép nội dung các cuộc họp tôi cũng không mang đi, tiện tay cầm theo quyển nhật ký đang đọc giở, tôi vội vàng bước vào phòng họp, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không màng quan tâm bên trên mọi người đang nói gì – toàn là những lời sáo rỗng. Ông sếp của tôi trình độ không cao, khả năng nói nhiều so với mẹ tôi cũng phải một chín một mười. Hơn thế, tiếng phổ thông của ông ta không thể bằng mẹ tôi. Ông ấy là người miền Nam, không phân biệt được rõ f và h, “phần mềm phát triển” thường nói nhầm thành “phần mềm hát triển”. Nhưng lúc đó tôi hay cười thầm trong bụng.
Không biết giám đốc đã đứng độc thoại mất bao lâu, sau đó ông ta nói một câu gì đó mà cả phòng họp xì xầm tiếng phản đối, tôi ngẩng đầu lên, quay sang hỏi người bên cạnh.
“Sao thế?”
“Kế hoạch trực ban đợt mồng 1 tháng 5 này thay đổi rồi, lại phải bốc thăm” – cậu đồng nghiệp ngồi cạnh nói với giọng bất bình.
Lúc đó tôi thấy “tẩu hỏa nhập ma” thật rồi. Căn cứ vào đâu chứ? Đợt quốc khánh mồng 1 tháng 10 năm ngoái tôi đã trực ban rồi mà. Cũng may tôi là người lý trí, tôi tính toán thấy trong phòng họp có hơn 10 người, cũng chưa chắc đã đến lượt tôi.
Tiếp đó giám đốc tuyên bố quy tắc, mỗi ca trực là 3 ngày rưỡi, trưa mồng 4 tháng 5 giao ban lần thứ nhất, tiền lương trực ban tính gấp 3 lần ngày thường, tức là 500 tệ một ngày.
Sau đó, các đồng nghiệp lần lượt lên bắt thăm, người bốc trúng thì mặt mày nhăn nhó, người không bốc trúng thì vui mừng phấn khởi. Tôi cứ cảm thấy bất an trong lòng. Tôi hay có cảm giác này – càng kỳ vọng vào một việc gì đó thì càng dễ hụt hẫng.
Quả đúng như vậy. Hồi nhỏ cứ đến Tết, bác hay mua cho tôi rất nhiều pháo bông, pháo hoa. Tôi háo hức đến mức thấy ngày dài tựa năm, thật khó chờ đợi đến ngày giao thừa. Bố không cho xuống sân chơi, tôi chỉ có thể nhìn qua cửa kính xem lũ bạn nhỏ đang nô đùa vui vẻ dưới sân. Tôi đành phải tưởng tượng mình đang chơi với các bạn, và là một thành viên trong nhóm của họ thì mới thấy vui lên được. Trí tưởng tượng của tôi cũng phát triển nhanh chóng kể từ lúc đó.
Khi lớn lên có quá nhiều việc khiến tôi thất vọng. Từ trung học lên đại học, cuộc sống cứ mờ nhạt trôi qua, khiến nhiều khi tôi hoài nghi những cảnh sống hồn nhiên vui vẻ dưới mái nhà trường trong các bộ phim chỉ là hư cấu, bởi thế, tôi rất trầm lặng, không dám có mộng tưởng gì cho cuộc sống.
Hôm nay cũng vậy, tôi vừa lên bục đã có dự cảm không lành. Bởi tôi mong bóc phải thăm “không trực ban”, mà càng kỳ vọng thì càng lo lắng.
Sau một hồi tự trấn an, tôi mở lá thăm của mình và thực sự choáng váng khi thấy trên đó hai chữ “trực ban”. Sau đó hình như giám đốc đã vỗ vai tôi nói: “Chàng trai trẻ, hãy tận dụng tốt thời gian này để hát triển hệ thống nhé” – Ông ấy lại nói nhầm f với h. Nhưng lần này tôi không thể nào cười nổi nữa rồi.