Truyện nói về cuộc sống sôi động của thanh niên Trung Quốc thời sinh viên và cả sau này. Cổ động thanh niên hãy làm những gì mình thích, đừng ngại ngần để không cảm thấy hối tiếc vì mình đã đi qua một thời tuổi trể lặng lẽ (Cái này là mình nghiệm ra)
Ba sinh viên trong truyện, mỗi người một tính cách, một quyết định khác nhau khi đối mặt với vấn đề của mình. Các bạn hãy đọc để xem các nhân vật của Hà Tiểu Thiên đã sống và ra quyết định như thế nào nhé.
LỜI MỞ ĐẦU
Trên thế gian này, bạn gặp ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai, tất cả đều đã được sắp đặt. Thời khắc của vụ nỗ vũ trụ đã định sẵn vận tốc của tất thảy các nguyên tử kể từ thời điểm đó và mãi cho đến tận hôm nay. Vì thế, chúng ta không nên oán than, không cần phải giả thiết và cũng đừng giả định “nếu như”. Thầy giáo logic học từng nói với chúng tôi rằng: Một mệnh đề chỉ cần tiền đề của nó là giả thì kết luận của nó dù vô lý thế nào thì cả mệnh đề đó đều đúng.
Ví dụ như bạn nói “nếu mặt trời mọc ở phía Tây thì tôi sẽ như thế này, sẽ như thế kia…” Tôi tuyệt đối tin vào câu nói đó của bạn. Cho dù bạn có nhận mình là hoàng tử đến từ sao Hỏa còn Tôi là công chúa sao Hỏa đến Trái Đất để vì muốn chạy trốn cuộc hôn nhân và lí do bạn đến Trái Đất là để bắt Tôi về thành thân.
Bởi thế, Tôi chưa bao giờ nói nếu như năm xưa Tôi cùng đến Bắc Kinh với Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi thì hôm nay mọi việc đã khác như thế nào…
Đó là một tập những bức ảnh tuyết đẹp: Tấm biển “Đại học quốc lập Vũ Hán”, là núi Lô Gia mờ mờ ảo ảo, là thư viện cổ kính mộc mạc nhưng vẫn mang nét riêng độc đáo, còn cả rừng phong sắc đỏ trải dài… thật không hổ danh là ngôi trường đại học đẹp nhất cả nước.
Mấy người đồng nghiệp nhìn thấy liền xúm lại, ríu rít truyền nhau những tấm ảnh đẹp, còn tôi chỉ chú ý tới mặt sau của chiếc lông gà, trên đó có những chữ giáp cốt được viết bằng mực nước:
Lệnh thượng khẩn.
Gửi đồng chí Trương Văn Lễ:
Ngô Vũ Phi lên kế hoạch họp mặt lớp tại trường vào ngày Quốc tế lao động, dự tính diễn ra trong 3 ngày, mời đồng chí nhanh chóng thu xếp công việc. Sau khi nhận thư này hãy nhanh chóng liên lạc với ban tổ chức. Đây là hành động cấp 5 sao.
Số điện thoại liên lạc mới nhất: Xxxxxxxxx.
Đừng quên nhé, cuộc sống là một cốc nước trong, bạn phải học cách tự thêm vào đó những thứ cần thiết, tôi muốn biến nó thành cốc Coca – cola, bạn thân mến, còn bạn thì sao?
Ngô Vũ Phi.
Trên đó ba chữ “Ngô Vũ Phi” tựa rồng bay phượng múa khiến tôi không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh cô gái sắc sảo năm xưa.
Đã ba năm rồi, tôi vẫn không thể nào quên được những con người ấy, những ánh mắt trẻ trung đó. Và câu cuối cùng”cuộc sống là một cốc nước trắng, bạn phải học cách tự thêm vào đó những thứ cần thiết, tôi muốn biến nó thành cốc Coca – cola, bạn thân mến còn bạn thì sao?” Là câu danh ngôn mà tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi cùng sáng tác. Năm ấy ước mơ của Ngô Vũ Phi là biến cuộc sống thành thứ nước giải khát Coca – cola, Quý Ngân Xuyên thì vồn vã nói muốn cuộc sống biến thành cháo ngũ cốc, còn tôi khẽ nói mình chỉ muốn biến cuộc sống thành cà phê thôi. Ngay lập tức tôi nhận được cái nhìn xem thường đến vô tình của họ (sun1911: Chỗ này mình không hiểu taị sao nhân vật tôi lại bị 2 người kia nhìn như thế.)
Ngô Vũ Phi thích nhất là tham gia vào hoạt động kỳ quái. Thời còn đi học, gần như bất cứ nơi nào có hoạt động thì không thể vắng mặt cô ấy, nói cách khác, nơi có cô ấy ắt hẳn phải có hoạt động nào đó. Cô ấy giống như mặt trời hấp dẫn vô sô các hành tinh xung quanh. Quý Ngân Xuyên thì quả quyết Ngô Vũ Phi là mỹ nhân có sức lôi cuốn các anh chàng háo sắc. Tất nhiên hai đứa tôi là ngoại lệ chỉ là nai đội lốt dê mà thôi.
Tôi nhìn lịch: Ngày mồng 1 tháng 5 là thứ bảy tuần sau, có lẽ là không vướng chuyện gì. Ngày quốc khánh năm ngoái tôi đã trực ban, năm nay không lý nào lại đến mình được. Nhân lúc đồng nghiệp ngồi bên không để ý tôi vội cất chiếc lông gà. Ngô Vũ Phi nói đây là ám hiệu nhận biết còn phải dùng nó để đăng kí.
Các đồng nghiệp đứng quanh đang tranh nhau tập ảnh, không ngừng hỏi tôi có còn không, cho tôi tấm này, tặng mình tấm ki đi.
Mấy tấm ảnh đó tôi còn chưa kịp xem trong phút chốc đã bị tranh hết. Nhưng tôi nghĩ mình có thể tự mường tượng lại hình ảnh mái trường xưa. Khoảng thời gian bốn năm đã khắc sâu trong tâm trí tôi ấn tượng khó phai mờ về ngôi trường đại học tuyệt đẹp đó. Có những lúc vừa ngẩng đầu hay nhắm mắt lại, thậm chí trong mơ tôi cũng đều cảm nhận được ánh mặt trời đó, những cánh hoa đào, mùi hương hoa quế phảng phất, những ngọn đèn hay ngọn đồi đẹp tựa một lâu đài.
Đại học Vũ Hán đối với tôi luôn là đẹp nhất. Nói theo cách của Quý Ngân Xuyên thì xuân có hoa đào, thu có hoa quế, đông có hoa mai còn mùa hè có hoa khôi Ngô Vũ Phi.
Bỗng nhiên không biết ai nói: “Giám đốc đến rồi” khiến tất cả nháo nhác tách ra, nhanh chóng trở về vị trí của mình, chỉ còn trơ lại tôi nhìn giám đốc với ánh mắt ngây thơ vô tội. Sếp cau mày nói: “Hệ thống giao cho anh lần trước đã bắt đầu chưa?”
Tôi “Ừm” một tiếng đáp lại.
Giám đốc nói tiếp: “Cần đẩy nhanh tiến độ lên, thời gian không còn nhiều nữa đâu”. Tôi lại “ừm”, toan bước ra.
Sếp vẫn thêm vào một câu: “Trong giờ làm việc không được làm việc riêng”. Lần này tôi “ừm” ba tiếng. Bỗng chợt nhớ về những buổi chiều của vài năm trước, mỗi khi tôi chuẩn bị đi học, Quý Ngân Xuyên đều ngồi bên máy tính chát QQ, mắt dính chặt vào màn hình, chẳng thèm quay đầu lại nhưng vẫn nhắc nhở tôi: “Đi học phải tập trung vào đó”, tôi chỉ “ừm”
“Nhớ chép bài cẩn thận đó” – Quý Ngân Xuyên nói tiếp.
“Ừm” – Vẫn là sự đáp lại lạnh lùng đó.
Bước ra khỏi phòng đi xuống cầu thang vẫn nghe tiếng Xuyên nói với theo: “Để xem có em nào xinh xinh không, nếu có tôi nhắn tin ngay cho ông”.
Tôi cao giọng đáp lại: “Ừm, ừm, ừm”, cứ thế Quý Ngân Xuyên đã yên tâm trốn tiết hôm đó.