Kiêu tiến lên, cố gắng muốn nói gì đó lại bị Hoắc Thiên Kình giơ tay ngăn lại.
Úc Noãn Tâm vừa tức giận lại vừa uất ức, nhất là trước mặt bao nhiêu người thế này, nội dung những bức ảnh kia tựa như một lưỡi dao cắt nát lòng nàng.
“Những bức ảnh này… là giả!”
Trên đầu truyền đến một giọng nam trầm trầm. Ngay sau đó, cảm thấy bên hông ấm áp. Cánh tay rắn chắc của người đó kéo nàng ôm vào lòng.
Mùi long đản hương quen thuộc lại bao phủ lấy nàng… Theo hơi thở dồn dập bất an của nàng mà ngấm vào lục phủ ngũ tạng.
Các phóng viên đều kinh hãi, nhất thời có chút hỗn loạn…
“Hoắc tiên sinh, ngài nói như vậy có chứng cứ gì không?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình hơi cong lên, lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm ở trong lòng.
Mà Úc Noãn Tâm cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau lại khiến tim của nàng không hiểu sao đập loạn lên một chút, vì thế bèn vội vã dời mắt đi…
Tiếng cười trầm trầm của hắn vang dội trong lồng ngực, dường như chấn động cả tai nàng.
“Úc tiểu thư là một nghệ sĩ có phẩm chất nghề nghiệp. Tôi nghĩ trong giai đoạn quan trọng như thế này sẽ không ngốc như vậy mà hủy đi tiền đồ của mình!”
Úc Noãn Tâm nghe vậy lại ngẩng đầu lên nhìn hắn…
Chiếc cằm kiêu ngạo mà uy nghiêm, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía các phóng viên, có vẻ tràn đầy tự tin.
Hắn đang phát biểu bảo vệ nàng sao?
“Nhưng…”
“Trách nhiệm của phóng viên là tìm ra chân tướng sự thật chứ không phải ở chỗ này làm lòng người hoang mang!” Hoắc Thiên Kình cảnh cáo một lần nữa, sau đó xoay người ôm Úc Noãn Tâm đi về phía xe, không thèm để ý tới sự truy hỏi dồn dập của các phóng viên nữa.
“Kiêu, lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này cho tôi! Còn nữa… tên phóng viên kia nhiều chuyện quá!” Khi cửa xe đóng lại, Hoắc Thiên Kình lạnh lùng đưa ra một mệnh lệnh chết người!
“Tôi đã rõ, Hoắc tiên sinh.” Kiêu hạ thấp người, khi hắn giương mắt lên thì Úc Noãn Tâm nhìn thấy trong đó có vẻ khát máu quen thuộc.
Biệt thự Lâm Hải.
Một kiến trúc xa hoa mà hùng tráng đứng giữa trời đất và biển cả lộ ra khí thế hào hùng.
Quản gia sớm đã đứng chờ ở cửa, sau khi Hoắc Thiên Kình đi vào lập tức tiếp nhận áo khoác trong tay hắn.
“Được rồi, bà lui xuống đi!” Hoắc Thiên Kình ra lệnh, tiện đà nhìn thoáng qua Úc Noãn Tâm.
Quản gia lui ra ngoài.
Úc Noãn Tâm tiến lên, lặng lẽ hầu hạ hắn cởi cà vạt, bỗng khẽ run lên một chút.
“Em có chuyện muốn hỏi tôi?” Đôi mắt như chim ưng của Hoắc Thiên Kình như tia X quang nhìn thấu nội tâm của nàng.
Nàng gật đầu, cố lấy hếtt dũng khí đối diện ánh mắt của hắn, hỏi: “Anh sẽ làm gì phóng viên kia?”
Cằm bị bàn tay to lớn của hắn nâng lên, ngón tay cái vuốt ve da thịt mềm mại của nàng…
“Em đang lo lắng cho hắn sao?”
“Anh sẽ làm gì anh ta?”
Nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi lại nột lần nữa. Giọng nói mặc dù bình thản như nước nhưng cũng không khó để nghe ra sự kiên trì của nàng.
Hoắc Thiên Kình cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi hơi lạnh của nàng một cái, sau đó cười cười mà ngồi lên ghế sopha.
“Anh… muốn thuộc hạ của anh đánh anh ta đúng không?” Úc Noãn Tâm không bỏ ý định tiến lên hỏi.
Nhìn dáng vẻ này của Hoắc Thiên Kình khiến lòng nàng càng trở nên bất an.
“Đánh hắn?” Hắn buồn cười giương mắt nhìn nàng. “Thế nào, trong lòng em tôi ấu trĩ như thế sao?”
Nụ cười của hắn hơi mang theo mùi máu tanh…
Trái tim nàng đập “thình thịch” một chút…
“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
“Em là đàn bà của tôi, nếu công khai quan tâm một người đàn ông khác như vậy tôi sẽ mất hứng. Huống chi hắn là người khởi đầu khiến em khó xử!” Hoắc Thiên Kình cười nhạt một cái, nhận lấy ly cà phê người hầu đưa tới, không nhanh không chậm mà nói.
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc anh ta sẽ thế nào?”
Úc Noãn Tâm sốt ruột tiến lên giành ly cà phê trong tay hắn. Bởi vì quá mạnh tay nên ly cà phê nóng hổi lập tức đổ lên tay nàng.
Mi tâm của Úc Noãn Tâm hơi nhíu lại một chút nhưng cũng không có kêu ra tiếng. Điều mà nàng quan tâm nhất lúc này chính là đáp án của Hoắc Thiên Kình.
Hoắc Thiên Kình thấy thế, đáy mắt nhất thời tức giận khẽ quát một tiếng: “Em là kẻ ngốc sao? Không biết cà phê nóng bỏng tay sao?” Nói xong liền kéo nàng ngồi lên đùi mình…
“Bà Lâm, mau lấy hộp cứu thương!”
“Tôi không cần…”
“Câm miêng!” Hoắc Thiên Kình lại quát một tiếng.
Hộp cứu thương nhanh chóng được đưa đến. Lâm quản gia vừa muốn tiến lên đã bị Hoắc Thiên Kình ngăn lại…
“Tôi làm là được!”
Bà Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức thức thời lui xuồng.
Hầu hạ Hoắc tiên sinh lâu như vậy, bà chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc tiên sinh chủ động bôi thuốc cho cô gái nào.
Có điều… gần đây cũng đủ để người hầu và thợ làm vườn từ trên xuống dưới của biệt thự Lâm Hải giật mình. Tuy Hoắc tiên sinh cũng từng đưa nhiều cô gái đến biệt thự này nhưng chưa từng thấy qua cô gái nào có thể ở biệt thự này lâu như vậy. Chẳng lẽ… Hoắc tiên sinh đổi tính rồi sao?
Thuốc nước được bôi nhẹ lên ngón tay bị phỏng đỏ của nàng làm cho nàng nhíu mày.
“Đau không?” Hắn giương mắt hỏi nàng, đôi mắt sâu thẳm lại nổi lên sự dịu dàng như suối làm Úc Noãn Tâm ngẩn cả người.
Nàng thấy được ánh mắt mà chưa bao giờ thấy qua…
Hắn hình như cẩn thận từng li từng tí một, giống như nàng là một con búp bê thủy tinh được nâng niu trong tay hắn!
Trời ơi! Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.
“Không sao.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu trả lời hắn.
Hoắc Thiên Kình thấy vậy, thở dài một hơi. Chính hắn cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Thực sự là điên rồi. Hắn tự nhiên lại xử lý vết thương cho một người phụ nữ.
“Tên phóng viên kia nhiều chuyện quá. Hơn nữa hắn hoàn toàn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Ăn thì có thể ăn nhiều nhưng nói thì không thể nói nhiều, đạo lý này hắn nên hiểu rõ!” Hắn vừa nhẹ nhàng xử lý vết thương cho nàng vừa nói.
Úc Noãn Tâm sửng sốt nhìn về phía Hoắc Thiên Kình…
Lúc này, gương mặt hắn rất dịu dàng, giọng nói cũng trầm thấp bình tĩnh nhưng… lời nói lại khiến nàng không rét mà run.
Hai loại biểu tình đối lập này lại kết hợp rất hoàn mỹ trên người Hoắc Thiên Kình, sản sinh ra một sức tác động khiến người ta kinh hãi.
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Úc Noãn Tâm trong nháy mắt trở nên yếu ớt, trong lòng nàng có một dự cảm không hay.
Hoắc Thiên Kình ngừng động tác trong tay, nhìn Úc Noãn Tâm rồi nhướng mày một chút, lập tức cười tà mị: “Cái loại phóng viên thích gây thị phi lưu lại chỉ làm ô nhiễm xã hội mà thôi, chẳng bằng sớm giúp hắn giải thoát!”
Nói xong, hắn lại lấy một loại thuốc trị bỏng khác nhẹ nhàng bôi lên ngón tay cho nàng.
Ngón tay Úc Noãn Tâm rõ ràng hơi run rẩy một chút, giống như là bị thuốc kich thích. Nhưng… trên thực tế lại là đã bị lời của hắn dọa.
Bất an trong lòng lập tức trở thành hiện thực tàn khốc, giống như mạng nhện quấn chặt lấy nàng hết vòng này đến vòng khác, mãi cho đến khi… nàng không thể thở nổi nữa.
“Anh… giết anh ta?”
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng thay nàng xử lí tốt vết bỏng. Nghe thấy thế, bàn tay giống như sủng nịch mà khẽ vuốt mái tóc dài của nàng một chút, đem nàng ôm vào trong ngực…
“Chẳng qua là giết một người làm gương cho nhiều người khác mà thôi!”
Úc Noãn Tâm đột nhiên trợn to mắt…
Hơi thở của nàng từ từ trở nên dồn dập, ánh mắt kinh hãi như gặp phải Diêm La chuyển thế…
“Sao anh có thể làm như vậy? Đó là một mạng người!”
“Mạng người đôi khi hèn mọn không đáng một đồng!” Ngược lại với sự kich động của nàng, thái độ của Hoắc Thiên Kình rất nhàn nhã thong dong.
“Anh…”
Môi Úc Noãn Tâm cũng đang run rẩy. Nàng cảm thấy có một trận rét lạnh lan ra trong đáy lòng, sau đó hoàn toàn đem nàng đóng băng…
“Anh còn có tính người hay không vậy? Cho dù anh giết anh ta thì vụ việc cũng đã được truyền lên mạng rồi, vô ích mà thôi. Anh dĩ nhiên lại giết người! Sao anh có thể giết người?”
“Chuyện lần này rốt cuộc là thế nào tôi sẽ cho người điều tra rõ. Thế nhưng… loại tình huống nói năng bậy bạ này tôi chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho một lần!” Giọng nói của Hoắc Thiên Kình có vẻ thờ ơ nhưng lại mang theo vẻ nghiêm khắc chết người.
Cả người Úc Noãn Tâm đã bị hơi lạnh làm đông cứng. Nàng cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Nhất là bàn tay của hắn vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, chầm chậm, chầm chậm…
Sao từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này chứ?
Trong thế giới đơn thuần của nàng, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy chuyện tàn khốc thế này. Vậy mà bây giờ lại phát sinh trước mắt nàng.
Đều nói Hoắc Thiên Kình là người có thể làm mưa làm gió. Đều nói người đàn ông này không thể chọc vào. Thì ra… quả thực là như vậy!
Đây chính là bàn tay dính đầy máu tươi, mà lúc này đây đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.
Không…
Nàng thét một tiếng rồi đứng lên, liều lĩnh chạy về phía cửa…
Rời khỏi nơi này. Bất luận thế nào nàng cũng phải thoát khỏi nơi này.
Biệt thự Lâm Hải có người đàn ông này ở đây liền hoàn toàn biến thành một lồng giam. Nàng không muốn ở cùng với một người đàn ông đáng sợ như vậy!
Mái tóc dài đột nhiên bị một bàn tay kéo lại. Trong nháy mắt khi nàng kêu lên đau đớn, một bàn tay khác của hắn bỗng nhiên đem nàng ôm vào lòng.
“Muốn thoát khỏi tôi như vậy sao, hả?”
Hơi thở thâm trầm của hắn rơi vào trên cổ nàng, giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên. Nếu như không phải đã biết việc này thì Úc Noãn Tâm nhất định sẽ bị âm thanh này mê hoặc.
“Buông ra, Tôi không muốn ở chung với một tội phạm giết người!” Tay Úc Noãn Tâm nắm chặt lấy nắm cửa, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
“Cô gái ngốc, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không đối xử với em như vậy. Ngoan, buông ra…” Tâm tình Hoắc Thiên Kình rất tốt mà trấn an nàng, ngữ khí tràn ngập sự sủng nịch nhưng… rõ ràng cũng mang theo sự uy hiếρ.
Úc Noãn Tâm nhắm chặt mắt lại, liều mạng lắc đầu, ngón tay càng nắm chặt hơn…
“Anh… buông tha cho tôi đi, cầu xin anh…”
Nàng thực sự rất sợ hãi… Cảm giác bất an mãnh liệt này còn hơn cả ba năm trước.
“Đừng sợ…”
Tay Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay nắm cửa của nàng, gỡ từng ngón từng ngón ra, sau đó cầm trong lòng bàn tay: “Tôi thương em như vậy, sao có thể để cho em rời xa tôi được?”
Úc Noãn Tâm bị hắn ôm vào lòng, cả người run lẩy bẩy.
“Yên tâm đi, Noãn, về chuyện ảnh nóng tôi sẽ lập tức tra ra. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ khơi xướng!” Hắn xoay người nàng lại, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, ngữ khí lãnh đạm như mọi ngày.
Úc Noãn Tâm cảm thấy choáng váng. Nếu không phải đang bị hắn ôm chặt thì nàng nhất định sẽ không nhịn được mà ngất xỉu. Được một lát sau nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn…
“Đừng tra nữa, những tấm ảnh đó là thật. Người trong đó chính là tôi… không phải là giả, tất cả đều là thật.”
Tuy rằng người tạo ra tai tiếng rất đáng ghét nhưng… cũng không đến mức phải chết.
Không sai, nếu như một ngày nào đó bị Hoắc Thiên Kình tra ra thì đối phương nhất định sẽ rất thảm. Nói không chừng sẽ phải bỏ mạng giống như phóng viên kia.
Nàng thà thừa nhận tất cả cũng không muốn có người vì mình mà phải mất đi quyền sống sót.
Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc hắn có tư cách gì mà làm như vậy. Hắn cũng không phải là thần chết, dựa vào cái gì mà nắm trong tay sống chết của con người?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nâng lên. Trong đôi mắt đẫm lệ phản chiếu ánh mắt hàm chứa thương tiếc của hắn. Hắn cúi đầu cười như đang dung túng đứa con gái cáu kỉnh, nhẹ nhàng lắc đầu…
“Không, Noãn của tôi sẽ không làm như vậy. Tôi tin tưởng em.”
Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ tự tin, ngay cả ánh mắt sâu thẳm như biển cả cũng chân thành như vậy, không chút che giấu…
Úc Noãn Tâm ngẩn người…
Nàng biết bao hi vọng tất cả đều trở lại lúc nãy, trở lại lúc nàng chưa biết tình hình của phóng viên kia vừa rồi. Nếu như nàng không biết hắn đáng sợ như vậy thì lời nói, vẻ mặt hắn lúc này nhất định sẽ khiến nàng cảm động sâu sắc, thậm chí… nàng sẽ bỏ qua thù hận với hắn.
Thế nhưng… lúc này sao nàng có thể lại cảm kich hắn được chứ?