Các phóng viên đứng chen chúc, nêm chật trong hành lang. Lúc Úc Noãn Tâm và Tiểu Vũ đi ra khỏi đại sảnh thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu Dung đang cầm giải thưởng, nói cười nhìn quanh, trả lời phỏng vấn của các phóng viên.
Một tia ảm đạm lướt qua mắt nàng…
Thật đúng là ứng với câu “Thắng làm vua, thua làm giặc”!
“Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!” Úc Noãn Tâm cúi đầu nói, vừa đeo kính râm lên.
“Ui, không phải đây là Úc Noãn Tâm sao? Mới sớm vậy đã muốn rời khỏi rồi sao chứ?”
Tiểu Dung sắc bén nhìn nàng, bước ba bước tới trước mặt nàng, các phóng viên lập tức vây chặt quanh hai người như nêm.
Úc Noãn Tâm nhìn cô ta, nở một nụ cười thản nhiên bên môi, sao nàng lại không biết tâm tư của Tiểu Dung chứ.
“Noãn Tâm, thực ngại quá, em khởi nghiệp muộn hơn chị, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố cho em nhiều hơn!” Tiểu Dung vừa nói vừa cười một cách cố tình.
“Đâu có, giải thưởng ngày hôm nay đã hoàn toàn chứng minh thực lực của em rồi, sau này chị còn phải học tập em mới đúng, trong diễn ngoài diễn – em đều làm tốt cả!” Trong lời nói của Úc Noãn Tâm lộ rõ ý tứ, nàng nở một nụ cười rộng rãi thành thục trước ánh đèn huỳnh quang.
Tiểu Dung không ngờ nàng lại nói như vậy, giật mình trong chốc lát, rồi vội vàng nói: “Ai nha, cho dù nói thế nào đi nữa, không có chị thì sẽ không có thành công của em ngày hôm nay, chị mới là nữ diễn viên chính mà!”
“Đúng vậy đúng vậy, Noãn Tâm, lần này cô chỉ được đề cử, có cảm tưởng gì chăng?” Các phóng viên đều hiếu kỳ hỏi thăm, máy ảnh đều chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Noãn Tâm.
“Không sao, khả năng thua kém người khác thì phải trau dồi, tăng cường khả năng diễn xuất của mình hơn nữa. Tiểu Dung đã thể hiện rất xuất sắc, đúng không các bạn?” ÚC Noãn Tâm khôn khéo chuyển dời chủ đề chính của câu chuyện.
“Đúng vậy…” Các phóng viên không nhìn ra cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, tất cả đều tươi cười hăm hở.
Tiểu Dung chỉ cười mà như không cười, nhìn Úc Noãn Tâm…
Đúng lúc đó…
“A, Ngu Ngọc đi ra kìa, mau lên…”
Một phóng viên kêu lên, toàn bộ các phóng viên khác đều lập tức chạy như ong vò vẽ về phía bên kia, muốn nhìn thấy phong thái của ảnh hậu.
Cả đám đông cùng lúc chen chúc ầm ĩ đi khỏi, Úc Noãn Tâm bị đẩy sang một bên.
Tinh thần bất ổn, lại đi giày cao gót, bị một người đụng phải, cả người nàng đều ngã sang một bên.
“Noãn Tâm, cẩn thận nha…” Tiểu Vũ hoảng hốt thét lên, nhưng không làm gì được vì cô cũng bị đoàn người đẩy sang bên kia.
Úc Noãn Tâm đã chuẩn bị tâm lý ngã xuống đất trước mặt giới truyền thông, thì đúng lúc này, bên hông ấm áp. Sau một khắc, cả người nàng tiến vào trong lồng ngực cứng rắn mà ấm áp của một người…
“A…” Nàng vội vã quay đầu lại, nhưng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt đen đang có vẻ trêu chọc.
Ngực Úc Noãn Tâm cứng lại… Là Hoắc Thiên Kình!
Hơi thở lạnh lùng nam tính tỏa ra từ người bên cạnh, nàng khó mà không nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của hắn.
“Cảm ơn ngài!” Úc Noãn Tâm khẽ run một chút, vội vã đứng dậy nói lời cảm tạ.
Trái tim lại bất giác nảy lên, không chỉ đơn giản là tim đập nhanh, mà là một loại sợ hãi không hiểu được!
“Không có việc gì chứ?” Người đàn ông nhếch miệng, giọng nói trầm thấp như rượu ngon thơm thuần, cặp mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào khuôn mặt mịn màng của nàng…
Úc Noãn Tâm vội vàng nhìn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có việc gì!”
Hơi thở của hắn bỗng chốc ngay sát trên đỉnh đầu nàng, gương mặt anh tuấn cương nghị của người đàn ông sắp tiến tới gần chóp mũi nàng thì dừng lại.
“A…” Úc Noãn Tâm kêu kinh hãi một tiếng, muốn lùi về sau thì lại bị bức tường đằng sau ngăn lại.
Người đàn ông thản nhiên cười, cuồng ngạo cười không dứt, trong mắt mang theo chút cương quyết bất cần. “Hình như em rất sợ tôi?”
Giọng nói của hắn lọt vào trong tai, vốn dĩ nghe rất êm nhưng đối với nàng lại là một loại hành hạ giày vò.
“Không, tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi… Cảm tạ ngài đã giúp đỡ!” Úc Noãn Tâm quay đầu đi, nói nhỏ.
Nụ cười trầm thấp thoát ra từ cổ họng của hắn. “Tôi cho rằng… nói lời cảm ơn thì phải thành khẩn nhìn vào mắt đối phương.”
“Hả?” Úc Noãn Tâm liếc nhìn sang, nhưng lại rơi vào một cặp mắt mang theo ánh cười nhạt lạnh lùng.
“Mau nhìn kìa, kia không phải là Hoắc Thiên Kình sao? Trời ạ… mau lên…” Kêu lên một tiếng kinh ngạc, các phóng viên chen chúc tiến lên, lập tức xông tới, giơ máy ảnh nhao nhao lên.
Úc Noãn Tâm thoáng chốc nhíu mày, giờ khắc này, động tác của hai người quả thực có chút ám muội…
“Thiên Kình…” Đúng lúc này, Ngu Ngọc xuất hiện, kéo theo tất cả sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy cô ta trang nhã đi lên phía trước, trên mặt mang nét cười mê hoặc chúng sinh, đưa cánh tay nhẹ khoác lên tay Hoắc Thiên Kình. “Thiên kình, thì ra anh ở chỗ này, làm hại em đi tìm mãi!”
Giọng nói của cô ta hết sức ngọt ngào, mang theo một chút nũng nịu làm say lòng đàn ông.
Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm ở trong lòng, miệng hơi cười cười, sau đó đĩnh đạc đứng thẳng, dáng người lừng lững to lớn, tức khắc trở thành đối tượng tập trung của các phóng viên. Quan trọng hơn là, hôm nay bọn họ lại thấy được ông trùm có quyền lực tột đỉnh của thương giới, lẽ nào tất cả tin đồn đều là sự thực?
Máy ảnh càng không ngừng chớp lóe, dáng hình xứng đôi của hai bọn họ dường như bị thêm vào một người Úc Noãn Tâm.
“Hoắc tiên sinh, ngài xuất hiện ở đây có phải là do đặc biệt đến tham gia lễ trao giải của tiểu thư Ngu Ngọc hay không?”
“Hoắc tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Ngu Ngọc tiểu thư có quan hệ gì?”
“Hoắc tiên sinh, bên ngoài nghe đồn rằng quan hệ giữa ngài và tiểu thư Ngu Ngọc dường như không tầm thường, lần này ngài lại xuất hiện ở đây, có phải ám chỉ tin tức đó là thật chăng?”
“Hoắc tiên sinh, vừa rồi thấy ngài cùng Úc Noãn Tâm tiểu thư rất thân quen, xin hỏi các ngươi hai người là có quan hệ gì?”
Các phóng viên bắt đầu nhao nhao lên hỏi. Úc Noãn Tâm đứng bên cạnh, vẻ mặt có vẻ xấu hổ.