“Mẹ…”
Anna Winslet thấy cả người Hoắc Thiên Kình ướt sũng, đương nhiên là rất đau lòng, vội vàng an ủi Hoắc lão phu nhân: “Những lời trách móc thì hãy để sau hẵng nói đi, nhìn Thiên Kình cũng đâu có khá hơn.”
Nói đến đây, bà nhìn Hoắc Thiên Kình, hỏi: “Ông bà thông gia có biết chuyện này không?”
Hoắc Thiên Kình xoa xoa chân mày, nhẹ nhàng nói: “Thời gian quá gấp rút, con chưa kịp thông báo.”
“Trước hết đừng thông báo, xem tình hình rồi tính sau. Mẹ nghe nói ba của Úc Noãn Tâm không khỏe lắm, lúc này mà để cho họ biết chuyện này thì đúng là họa vô đơn chí!” Trong giọng nói vẫn luôn lãnh đạm của Anna Winslet có chứa chút mềm nhẹ.
“Dạ, mẹ!”
Hoắc lão phu nhân thở hổn hển mà nhìn thằng cháu trai. Nghe thế, lửa giận cố nén ở trong lòng không giấu được nữa…
“Chính con như vậy đã làm nó hư!”
Bà vỗ vào tay vịn xe lăn, chỉ vào Hoắc Thiên Kình, bất mãn nói: “Con nói đi, tại sao bé Noãn của bà lại vô duyên vô cớ nghĩ không thông mà chạy đi lúc nửa đêm chứ? Có phải là con lén nó có quan hệ với người đàn bà khác hay không? Thiên Kình, con cũng là người sắp kết hôn rồi thì không thể giữ chút khoảng cách với những người đàn bà không đứng đắn kia sao? Hôm nay may mà thông gia không biết chuyện này, nếu không con bảo bà biết giấu mặt vào đâu? Con gái người ta còn chưa kịp gả vào Hoắc gia thì đã nhảy lầu, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nhìn Hoắc gia ta thế nào đây?”
“Nội à, mọi chuyện không phải như nội nghĩ đâu.” Hoắc Thiên Kình bị Hoắc lão phu nhân mắng đến nỗi lùng bùng, chân mày càng phiến toái bất an mà nhíu chặt lại.
“Được rồi, có chuyện gì đợi cô ta tỉnh lại rồi nói tiếp! Thiên Kinh, đi thay quần áo đi!”
Anna Winslet vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hơi nghiêng đầu sang, một người hầu trong biệt thự đưa túi giấy lên, trong đó là quần áo sạch sẽ.
Hoắc Thiên Kình nhận lấy túi giấy, xoa xoa chân mày, lúc này thì cửa phòng bệnh được mở ra…
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
Hoắc Thiên Kình tinh mắt, đem túi ném sang một bên, nhanh chóng bước tới trước mặt bác sĩ, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ quan tâm cùng sốt sắng.
Anna Winslet cũng đẩy Hoắc lão phu nhân tiến tới.
Rõ ràng là bác sĩ bị Hoắc Thiên Kình vẫn đang ướt sũng cả người làm giật mình, vô thức mà nhìn xung quanh một chút, toàn là vệ sĩ mặc đồ đen, không khỏi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là bệnh viện quý tộc, người đến trị bệnh không giàu thì cũng sang, nhưng ông ta chưa từng thấy người đàn ông nào bá đạo như vậy. Hơn nửa đêm ẵm một cô gái trắng bệch xông vào bệnh viện thì không nói, còn ép người ta lôi viện trưởng đang ngủ say từ trong chăn ra, Viện trưởng nơm nớp lo sợ mà thông báo cho hầu hết các bác sĩ chủ nhiệm của các khoa đến hỗ trợ kiểm tra.
Viện trưởng trước giờ không chịu bị người ta uy hiếρ, nhưng nghe nói tối qua có một họng súng đặt ngay giữa trán ông ta, ông ta cũng không thể không làm trái với quy định của bệnh viện.
Kết quả là, cả đêm nay giống như là đi đánh giặc, thiếu chút nữa là ngay cả bác sĩ nha khoa cũng phải tới. Mỗi người đều không dám chậm trễ, kiểm tra một cách cẩn thận cho cô gái này…
“Ngây người cái gì? Nói mau cho tôi!”
Hoắc Thiên Kình thấy ông ta không nói thì tính kiên nhẫn hoàn toàn mất hết, tay vừa duỗi ra đã đè ông ta lên tường giống như là xách một con gà con. Giọng nói sắc bén giống như là một thanh kiếm, làm bác sĩ sợ đến nỗi phải gật đầu lia lịa.
“Hoắc, Hoắc tiên sinh, anh, anh đừng kich động. Tôi, tôi nói, tôi nói…”
Hoắc Thiên Kình buông lỏng tay, bác sĩ lảo đảo, thiếu chút là ngã sấp xuống.
Sau khi tháo khẩu trang xuống, ông ta cố nén run mà nhìn vào đôi mắt dường như có thể ăn thịt người của Hoắc Thiên Kình, nuốt nước bọt nói: “Hoắc tiên sinh, anh yên tâm đi, Úc Noãn Tâm không sao, ngoại trừ cánh tay bị thương nhẹ thì tất cả đều bình thường.”
Hoắc lão phu nhân nghe thế, rốt cuộc thở một hơi nhẹ nhõm, mà Anna Winslet ở bên cạnh cũng có vẻ thả lỏng người.
Hoắc Thiên Kình giống như là bị rút hết hơi, thân mình cao lơn bỗng dựa vào tường, không khó nhận ra ngón tay hăn đang run nhẹ. Nàng không sao… may mà nàng không sao…
“Tại sao cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh?” Nhớ tới chuyện này, hắn lại lập tức bước tới, thân hình cao lớn gần như có thể bao trùm lên bác sĩ.
Cảm giác khẩn trương của bác sĩ bỗng ập trở lại, ông ta phát hiện người đàn ông này giống như là một động vật nguy hiểm, mỗi lần hắn bước tới là khiến cho ông có cảm giác như sắp chết, không dám chậm trễ chút nào.
“Là thế này, Hoắc tiên sinh, cơ thể của Úc Noãn Tâm quá suy nhược, hơn nữa lượng công việc quá nhiều, tỉnh chậm một chút cũng là bình thường. Nhưng xin anh yên tâm, cô ây sẽ không hôn mê bất tỉnh mãi, đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của cơ thể đang tự bảo vệ mình mà thôi!”
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng nhẹ nhõm, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra…
“Tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
“Có thể!”
Bác sĩ gật đầu, hơi nghiêng người tránh ra cửa phòng bệnh, rồi lại đột nhiên nhớ tới điều gì, bèn nói: “À, đúng rồi Hoắc tiên sinh, Úc Noãn Tâm thiếu máu rất nghiêm trọng, lẽ nào không có bác sĩ nào dặn rằng khoảng thời gian này cô ấy không được làm việc sao?”
“Thiếu máu nghiêm trọng? Tại sao lại thế?” Hoắc Thiên Kình nghi hoặc mà nhìn bác sĩ.
Bác sĩ thấy hắn nhíu mày, vội vàng nói: “À, Hoắc tiên sinh, anh đừng vội khẩn trương như thế. Đa số phụ nữ vào giai đoạn này thì đều xuất hiện tình trạng như vậy. Chỉ có điều Úc Noãn Tâm hơi nghiêm trọng hơn mà thôi. Điều này có liên quan tới chuyện giờ làm việc lung tung. Chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ tốt thôi.”
Hoắc Thiên Kình càng nghe càng lơ mơ, một lúc sau mới hỏi: “Rốt cuộc ông đang nói gì? Cái gì mà phụ nữ vào giai đoạn này?”
Anna Winslet cùng Hoắc lão phu nhân cũng mù tịt.
Bác sĩ ngẩn người mà nhìn họ một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn vào Hoắc Thiên Kình, nghi hoặc nói: “Thế nào? Úc Noãn Tâm đã có thai hơn hai tháng rồi, chẳng lẽ Hoắc tiên sinh không biết sao?”
Ánh hừng đông của ngày mới đột nhiên lóe lên, tia sáng đầu tiên trong ngày từ tầng mây xuyên xuống, ánh dương ấm áp lấp lánh từ cửa số rộng lớn ở bốn phía bệnh viện chiếu vào. Trên hành lang của phòng bệnh tư nhân, dường như một câu nói của bác sĩ còn có sức mạnh to lớn hơn cả ánh dương, lập tức khiến cho không khí trong cả hành lang thoáng hẳn…
“Bác sĩ, ông, ông vừa nói gì?”
Hoắc lão phu nhân lập tức tiến lên kéo Hoắc Thiên Kình đang ngẩn người ra, vẻ mặt nôn nóng cùng kinh hỉ mà nhìn bác sĩ, không khó nhận ra sự kich động của bà qua dáng vẻ luống ca luống cuống ấy.
Anna Winslet nghe xong thì chũng ngẩn ra một chút, mặc dù bề ngoài không kich động như Hoắc lão phu nhân nhưng cũng có thể nhận ra trong đôi mắt màu lam kia cũng bắt đầu sáng lấp lánh, ngay cả đôi môi vốn không nói cười tùy tiện kia cũng vô thức mà run run.
Có lẽ bác sĩ không ngờ rằng bọn họ hoàn toàn không biết chuyện này, cười cười nói: “À, là như vầy, Úc Noãn Tâm đã mang thai hơn hai tháng rồi. Khoảng thời gian này chính là thời kì nhạy cảm của phụ nữ có thai, có khi thai phụ sẽ có phản ứng sau khi mang thai khoảng 40 ngày, ví dụ như nôn mửa, ngủ nhiều… Úc Noãn Tâm không có phản ứng gì sao?”
“Cái này…”
Hoắc lão phu nhân ngẩn ra, sau đó lại kéo Hoắc Thiên Kình qua. “Thằng ranh kia, có phải con đã biết Noãn Tâm có thai hay không? Sao không nói cho chúng ta một tiếng hả?”
“Con, con…”
“Thiên Kình, con làm sao thế? Cô ấy có thai là chuyện lớn như vậy mà con không biết chút nào sao?” Anna Winslet bước lên, giọng nói nghiêm túc thể hiện sự bất mãn của bà.
Đầu Hoắc Thiên Kình sớm đã trở nên trống rỗng từ sau khi nghe bác sĩ nói, mãi cho đến lúc này hắn vẫn chưa thoát khỏi chấn kinh, cộng thêm sự chất vấn của bà và mẹ mình thì mới làm hắn có phản ứng lại. Hắn đưa tay ra, lại kéo lấy bác sĩ qua như túm một con gà…
“Ông vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”
Suýt chút nữa là bác sĩ bị tay hắn bóp chết, hoảng sợ mà nhìn người đàn ông gần như sắp dán sát vào mình, nhìn thấy trong mắt hắn có chứa vẻ gì đó làm người ta không hiểu được thì sợ đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh…
“Hoắc, Hoắc tiên sinh, Úc Noãn Tâm… cô ấy có thai rồi. Cô, cô ấy có thai hơn hai tháng rồi…”
Trời ạ, sao ánh mắt của hắn lại nghiêm túc đến thế, lẽ nào hắn không hài lòng với kết quả này hay sao?
Trên mặt Hoắc Thiên Kình không có chút vui vẻ nào, gần như là nghiêm túc lãnh đạm, đôi mắt đen cũng trở nên sững sờ. Một hồi lâu sau hắn mới hỏi một câu: “Vừa rồi ông có nói cô ấy thiếu máu, rất nghiêm trọng sao?”
“Hoắc tiên sinh, trước mắt, cơ thể của Úc Noãn Tâm rất suy nhược, các chỉ số cũng thấp hơn người thường một chút. Cho nên tốt nhất là nên chú ý nhiều trong việc ăn uống thường ngày. Bởi vì nếu thai phụ thiếu máu quá nghiêm trọng thì sẽ rất bất lợi!” Bác sĩ không thể xác định rốt cuộc là Hoắc Thiên Kình đang vui hay buồn nên rất dè dặt mà nói theo sự thật.
“Bất lợi là có ý gì?”
Trong giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ vẻ quan tâm, nhưng lại khiến cho người ta dễ nhận ra là hình như hắn chỉ quan tâm tới Úc Noãn Tâm, còn không quan tâm lắm tới đứa trẻ trong bụng nàng.
Bác sĩ suy nghĩ một lúc mới nhẹ giọng nói: “Nếu thai phụ cứ thiếu máu nghiêm trọng như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của thai nhi. Với tình hình sức khỏe hiện nay của Úc Noãn Tâm, nếu không chú ý đến thì sẽ sẽ có dấu hiệu sanh non. Cho nên bất luận thế nào cũng không thể để cô ấy làm việc vất vả nữa. May mà cô ấy còn trẻ, chức năng khôi phục của cơ thể cũng nhanh hơn một chút!”
“Cái gì?” Hoắc Thiên Kình nhăn mặt.
Hoắc lão phu nhân nghe thế thì hoàn toàn quýnh lên, vội vàng hỏi: “Bé Noãn của ta có dấu hiệu sanh non sao? Bác sĩ, có phải nó từ trên cao như vậy nhảy xuống nên đã ảnh hưởng đến thai nhi không?”
Anna Winslet cũng vô thức chau mày lại.
“Các vị không cần lo lắng quá. Mặc dù Úc Noãn Tâm từ trên cao rơi xuống nhưng cũng không có gì dáng ngại, thai nhi cũng rất bình thường. Tôi vừa nói có dấu hiệu sanh non chỉ là do thiếu máu gây nên, chỉ cần trong thời gian này chú ý nhiều hơn là được. Các vị không cần quá khẩn trương.” Bác sĩ vội vã giải thích.
“Chúng tôi có thể vào thăm không?” Ánh mắt Anna Winslet dường như cũng thả lỏng, uy nghiêm mà hỏi bác sĩ.
“Ồ… tốt nhất là không nên vào quá nhiều người. Trước mắt bệnh nhân còn chưa tỉnh lại, nhiều người vào cũng phí công mà thôi. Không bằng hãy để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi cô ấy tỉnh lại rồi thăm sau cũng không muộn.” Bác sĩ đề nghị.
“Nhưng…”
“Bà nội, mẹ…”
Hoắc Thiên Kình đột nhiên lên tiếng ngắt lời Hoắc lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Ở đây có con là được rồi, hai người về trước đi, đợi khi cô ấy tỉnh lại thì con sẽ báo cho hai người.”
Hoắc lão phu nhân nghe thế thì có vẻ bịn rịn không muốn đi, Anna Winslet thì lại gật đầu: “Cũng được, mẹ và bà về trước, có tin gì thì báo cho mẹ biết!”
Hoắc Thiên Kình gật đầu.
Một đoàn người lại rời đi.
“Các anh cũng lui ra đi!” Giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh.
Bọn vệ sĩ lui vào một góc ít người để ý đến, im lặng không nói gì. Kiêu cũng lui xuống. Thật ra anh ta đang nghĩ không ra tại sao khi Hoắc tiên sinh nghe tin Úc Noãn Tâm có thai thì lại có vẻ nặng nề như thế. Từ hành động hắn bảo vệ Úc Noãn Tâm khi nàng rơi xuống cho thấy hắn rất quan tâm tới cô gái này mới đúng chứ. Nếu đã như thế, hắn nên vui vì mình được làm cha mới phải.
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, lối đi dài hun hút chỉ còn lại mình Hoắc Thiên Kình. Ánh dương trong trẻo chiếu vào, kéo dài cái bóng cao lớn của hắn. Bên ngoài cửa sổ là thảm cỏ xanh mướt. Dưới ánh nắng ấm áp, nó tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ, tạo thành cực đối lập với vẻ trầm mặc không nói của hắn.
Hắn đứng lặng yên trong cửa sổ, đôi môi mỏng gần như mím thành một đường, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm. Dường như trong đôi mắt hoang vắng như sa mạc cùng không thể dò được ấy cất chứa vẻ thấp thỏm, khiến cho người ta khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Đôi mày hơi chau lại cũng chứa vẻ khó hiểu…
Rất lâu sau, khi ánh mặt trời chiếu lên những đường nét trên gương mặt hắn thì hắn mới đột nhiên giống như là nhớ tới điều gì, không nói một lời mà đi nhanh tới trước cửa phòng bệnh, đẩy cửa mà vào…
Ánh nắng long lanh xuyên qua cửa sổ sát đất của phòng bệnh cao cấp mà tiến vào, tỏa ra vẻ ấm áp cùng kiêu hãnh của mình. Trên chiếc thảm mềm mại ánh lên những quầng sáng đẹp đẽ. Tất cả đều hiện ra với vẻ cực kỳ tốt đẹp.
Hương hoa thoang thoảng theo làn gió mát tiến vào, lượn lờ trong mỗi ngóc ngách của phòng bệnh, lan ra như những sợi tơ, ôm lấy vẻ ấm áp của ánh mặt trời, không có chút mùi vị của thuốc sát trùng nào.
Ánh dương chiếu cái bóng cao lớn của Hoắc Thiên Kình tiến vào, bước chân của hắn rất vững vàng. Hắn đi tới trước giường của Úc Noãn Tâm, từ trên cao mà nhìn cô gái đang trong trạng thái hôn mê. Đôi mắt sâu thẳm dần dần có tình cảm phủ đầy…
Úc Noãn Tâm đẹp như một thiên sứ đang ngủ yên, gương mặt tái nhợt dường như đã dần khôi phục chút sức sống. Hàng mi dài che khuất đôi mắt trong như nước của nàng, tạo thành một cái bóng hình quạt dưới mắt, đẹp không thể tả…
Hoắc Thiên Kình tiện tay ném áo khoác sang một bên, cơ thể cường tráng mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, nút áo trước ngực hơi bật ra, để lộ màu da gợi cảm. Chiếc quần tây được thiết kế tinh tế đã làm cho đôi chân của hắn càng thêm thon dài.
Mắt của hắn dần dần trở nên xúc động, không kìm lòng được mà ngồi xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hai má mềm mại của Úc Noãn Tâm, cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay truyền đến khiến hắn động lòng không thôi.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.
Không ai có thể nhìn thấy, ánh mắt vừa rồi còn bình tĩnh lãnh đạm của hắn đã bắt đầu có sự thay đổi. Đôi mắt sâu cương nghị bỗng trở nên run rẩy, ngay cả bàn tay đang mơn ʈrớɲ khuôn mặt của Úc Noãn Tâm cũng bắt đầu không thể kìm chế mà run lên. Rốt cuộc thì vẻ bình tĩnh đã bị sự kich động không thể che giấu nổi kia phá nát!
Noãn…
Noãn của hắn… đã mang thai con của hắn!
Vừa rồi dường như hắn còn đang nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không! Khi bác sĩ tuyên bố Noãn của hắn đã có thai hơn hai tháng thì một cảm xúc mãnh liệt đã bùng nổ trong lòng hắn, ngay sau đó bao vây lấy tim hắn. Đó là một sự kich động không thể nói ra, không thể miêu tả được!
Giơ cánh tay đang run run lên, rất dịu dàng, hắn khẽ dời đến bụng của Úc Noãn Tâm, rất cẩn thận mà phủ lên đó. Sau đó lại như phản xạ có điều kiện mà giật lại, rồi lại đặt xuống…
Hắn giống như là một đứa trẻ đang hân hoan, nhẹ nhàng vỗ về bụng của nàng, cảm thụ sự rung động của da thịt nàng, lại như là đang cảm thụ nhịp đập của thai nhi. Hắn biết rõ vào lúc này thì thai nhi hoàn toàn chưa thể động đậy, nhưng… hắn vẫn cười ngây ngô. Khuôn mặt cương nghị bị hạnh phúc không thể che giấu được bao phủ…
Ngay dưới bàn tay hắn, Noãn của hắn đã mang cốt nhục của hắn. Gần 30 năm nay, gần như hắn chưa bao giờ cảm thấy may mắn cùng hạnh phúc đến thế.
Lần đầu tiên, Hoắc Thiên Kình có sự kiêu ngạo cùng tự hào vì được làm cha!
Dưới đầu ngón tay, dung nhan yêu kiều của Úc Noãn Tâm khiến hắn yêu thương say đắm. Là sự thương xót của trời xanh sao? Ngay khi hắn ngỡ rằng phải mất đi nàng thì ông trời lại cho hắn một “hi vọng trong đêm”.
Có trời mới biết, hắn thật sự rất sợ hãi!
Khi xông vào biệt thự của Tả Lăng Thần, thấy nàng mặc váy trắng tinh, đứng trên góc chết cao ngút ấy thì tim của hắn giống như là bị bóp nát ra vậy.
Hoắc Thiên Kình hắn tự nhận là đã quen với hiện thực máu me cùng lạnh buốt. Từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều thăng trầm vui buồn của cuộc đời, nhưng tình cảnh đêm qua lại khiến hắn sợ hãi cực kỳ.
Hắn sợ mất đi cô gái này, thật sự rất sợ!
Từ khi nào thì cuộc sống của hắn đã Không thể thiếu nàng làm bạn, giống như là trời sinh nàng phải ở bên cạnh hắn vậy. Giống như bây giờ, lời của bác sĩ làm cho hắn càng cảm thấy mình thật may mắn…
Hắn, có tài đức gì mà có thể làm cho một cô gái xinh đẹp như vậy có mang con của mình chứ? Mà nàng là cam tâm tình nguyện. Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Thiên Kình cũng vì kich động mà giật giật…
Hắn biết trong chuyện lần này Úc Noãn Tâm đã phải chịu đựng sự tuyệt vọng cùng bất lực mà người thường không thể chịu đựng nổi. Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Thiên Kình lập tức sinh ra áy náy. Nếu năm đó không phải hắn bất chấp thủ đoạn thì sao có thể tạo thành sự đau thương thế này cho Úc Noãn Tâm chứ?
“Thiên Kình… Sao em có thể nỡ để anh chết chứ? Em yêu anh… yêu đến không còn gì cả… Cho nên em chỉ muốn giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất…”
Bỗng nhiên, trong đầu Hoắc Thiên Kình vang lên những lời Úc Noãn Tâm nói đêm qua. Giọng của nàng tuyệt vọng cùng bất lực là thế, cứ như là nàng dần dần đau đớn chết lòng vậy.
Không!
Hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng rời khỏi hắn!
Bất luận là thế nào!
Trong đôi mắt ẩn nhẫn xẹt qua một tia đau đớn. Hắn cúi người xuống, yêu thương mà hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, tim lại vì câu nói đó mà giống như bị đập mạnh vào, rất đau lòng… nhưng lại càng thêm kiên định rằng sẽ không buông nàng ra!
Đôi măt đen thẳm của Hoắc Thiên Kình dần dần bị sự dịu dàng nồng nàn che lấp. Hắn sẽ không cho phép những chuyện thế này xảy ra lần nữa, hắn không cho phép nàng chết, bởi vì nàng là là người mà hắn muốn nắm tay đi suốt cuộc đời này.
Tất cả đều chưa quá muộn, vừa đúng lúc…
Khóe môi Hoắc Thiên Kình cong lên rất đẹp, ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa ý cười chiều chuộng…
Nàng là vợ của hắn… suốt đời suốt kiếp!
Hắn thừa nhận mình có lỗi với nàng, nhưng thế thì đã sao? Hắn có thể lớn tiếng nói với nàng rằng… khi đó hắn làm như vậy là vì kìm lòng không đậu! Cho dù nàng có muốn đi xuống âm tào địa phủ thì hắn cũng sẽ cướp nàng lại từ tay của tử thần!
Yêu thương mà hôn nhẹ lên mặt nàng… Nàng lẳng lặng nằm ở đó, gương mặt xinh đẹp sáng lên như ngọc, ngọc sáng lấp lánh. Ánh dương nhàn nhạt tôn thêm vẻ trắng trẻo mịn màng của da thịt nàng, trắng như trứng vừa được bóc.
Hương thơm dìu dịu của nàng khiến Hoắc Thiên Kình chỉ cảm thấy chóp mũi không ngừng có mùi thơm lơ lửng, vấn vương không tan. Trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười trìu mến…
“Noãn… mau tỉnh lại đi. Lần này bất luận em có hận anh thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không buông tay!” Hoắc Thiên Kình vén lấy một lọn tóc trên ngực nàng, đôi mắt sáng lên như sao, rực rỡ lấp lánh…
Úc Noãn Tâm ngủ giấc này rất dài, mấy canh giờ trôi qua mà vẫn chưa tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này, mẹ của Hoắc Thiên Kình lại đến một chuyến nữa, dặn dò mấy câu rồi lại đi về.
Hoắc Thiên Kình gần như không rời khỏi giường nàng một bước, lẳng lặng mà chờ đợi nàng tỉnh lại. Giờ khắc này, hắn giống hệt như một người chồng thâm tình, trông nom người vợ đang bị thương của mình…
Ánh dương vào buổi sáng dần chuyển thành ánh nắng trưa, lại từ buổi chiều chuyển thành ánh hoàng hôn ấm áp…
Hoắc Thiên Kình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương của nàng, lưu luyến mà hôn lên nó, trong mắt tích tụ một tình cảm dịu dàng chưa từng có.
“Cô bé ngốc, nếu em còn không chịu tỉnh lại thì ngày mai anh chỉ có thể đẩy em vào giáo đường thôi…”
Hắn cười nhẹ, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào bên tai nàng: “Anh nhất định phải cưới em rồi, cho nên dù không tỉnh em cũng phải gả cho anh, nghe thấy không?”
Hắn nghiêng người xuống, lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của Úc Noãn Tâm, rồi lại cảm thấy chưa nhấm nháp đủ nên vươn lưỡi ra trêu đùa miệng nàng…
Mặc dù Úc Noãn Tâm đang hôn mê nhưng dù sao hơi thở cũng bị hắn đoạt lấy, hàng mi dài dường như vô thức run run lên.
“Noãn…” Đôi mắt hắn lập tức toát ra vẻ vui mừng.
Một âm thanh rất tự nhiên, Úc Noãn Tâm vô thức ưm một tiếng theo bản năng, mi mắt khẽ run run, từ từ mở rèm mi lên…
Những đường nét cứng ngắc trên gương mặt Hoắc Thiên Kình bỗng trở nên mềm mại, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ vui vẻ…
“Noãn, em tỉnh rồi sao.”
Úc Noãn Tâm giống như là người mộng du, trong nhất thời còn chưa kịp thích ứng với gương mặt anh tuấn đang gần như kế sát vào mình kia. Một lúc sau giọng nói có chút khàn khàn kia mới vang lên…
“Đây là đâu…”
Hỏi xong, nàng thử động đậy thân thể. Ngay lập tức, Hoắc Thiên Kình vội vàng đỡ nàng dậy, điều chỉnh đầu giường cho phù hợp.
“Đây là bệnh viện, em bị ngất đi…” Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ nuông chiều nàng.
“Bệnh viện?”
Úc Noãn Tâm nhìn xung quanh một lượt, ngẩng đầu liền thấy túi nước biển đang truyền xuống, tay kia vừa muốn nâng lên đã bị tay hắn giành trước một bước…
“Có phải đầu hơi đau không? Em đã ngủ rất lâu rồi…”
Hắn cực kỳ săn sóc mà xoa xoa thái dương cho nàng. Hôn mê quá lâu, ngay cả người khỏe mạnh cũng phải choáng váng chứ huống chi là nàng.
Sức ấn nhẹ nhàng trên đầu làm nàng cảm thấy thoải mái. Lúc này, nàng cảm giác cơ thể như đang bay bổng, cũng cảm thấy rất lười nhác. Ánh chiều tươi đẹp từ cửa sổ sát đất tiến vào, chiếu lên tấm thảm trắng tinh trong phòng. Sắc trắng xung quanh phối hợp với hương hoa thoang thoảng khiến Úc Noãn Tâm cảm thấy như đã rất lâu, rất lâu vậy…
Đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ở bệnh viện? Mà người đàn ông trước mắt dịu dàng gần như làm cho nàng không nhận ra…
Bỗng nhiên, trong đầu nàng hiện lên cái đêm mưa sa gió giật ấy, cũng hiện lên hình ảnh nàng từ trên cao rơi xuống!
Những kí ức đau khổ kia lại lập tức vây lấy nàng!
Nàng nhìn người đàn ông trước mắt…
Vẫn quần áo tối màu như thường ngày, nhưng gương mặt anh tuấn lại không có chút lạnh lùng nào, vẻ dịu dàng cùng ấm áp tràn đầy trong mắt hắn, khiến cho mỗi lần nàng nhìn thấy thì lại không kìm lòng được mà bị lạc vào…
Nhưng mà…
Nàng có muốn trốn tránh thế nào đi nữa, trốn tránh hơi thở của hắn, trốn tránh nụ cười nhẹ của hắn, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể chết đi, cuối cùng hắn vẫn tiếp được cơ thể của nàng.
Đôi mắt trong trẻo của nàng dần dần nổi lên vẻ đau đớn…
Hoắc Thiên Kình dễ dàng nhận thấy ánh mắt từ từ chuyển lạnh của nàng, nhưng hắn vẫn tươi cười như cũ, cố ý xem nhẹ những chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Hắn đưa tay vỗ nhẹ vết thương trên cánh tay nàng, trong mắt chứa vẻ đau lòng.
Khi ngón tay thô nhám khẽ lướt qua da thịt mềm mại thì…
Nàng vì hơi ngứa mà run lên, không nén được mà thở ra, cơ thể vô thức mà co lại…
“Đúng là cô bé nhạy cảm…”
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, đến gần nàng, để sát vào chóp mũi nàng, ánh mắt lại rất nghiêm túc…
“Noãn, nhìn anh!”
Câu nói như ra lệnh nhưng lại mê hoặc như thuốc phiện làm cho Úc Noãn Tâm không muốn nhìn cũng khó. Đôi mắt trong hơi gợn sóng, lại có vẻ rất phức tạp.
“Em có thể hận anh cả đời này, nhưng… không thể rời xa anh!”
Lòng nàng như bị va đập một cú thật mạnh, Úc Noãn Tâm không khó nhận ra vẻ cố chấp cùng nghiêm túc trong mắt hắn.
Thật lâu, không khí gần như ngưng đọng lại, rốt cuộc môi nàng cũng run run…
“Đối với em mà nói thì… chết là cách giải quyết tốt nhất…”
“Không được!”
Hoắc Thiên Kình xoay mặt của nàng qua, nụ cười trên mặt đã biến đâu mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc. “Cho dù em nói anh ích kỷ cũng được, anh quyết không để cho những chuyện thế này xảy ra lần nữa!”
“Tại sao… không chịu buông tha cho em?” Úc Noãn Tâm nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ thê lương.
Hắn thật sự rất ích kỷ, lẽ nào hắn không hiểu được cái gì là “đau thương chết lòng” sao?
Hoắc Thiên Kình không có trả lời nàng ngay, ngược lại cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hàm chứa thâm tình mà phủ lên môi nàng, rất cẩn thận, giống như là con bướm đang hút phấn hoa vậy. Một lúc sau mới quyến luyến không thôi mà buông nàng ra…
Bàn tay ấm áp kéo tay nàng qua, một mạch dẫn dắt nó xuống bụng nàng, nhẹ nhàng phủ lên đó…
“Noãn, xin lỗi em, cả đời này anh cũng sẽ không buông em ra… Anh nghĩ, cục cưng cũng sẽ không hy vọng ba mẹ nó chia tay…” Giọng nói trầm trầm có vẻ rất nghiêm túc, trong giọng điệu quan tâm lại không che giấu được vẻ khoe khoang tự hào!
Úc Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt, nhìn ngay xuống bàn tay ấm áp đang phủ lấy bụng nàng…