Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn lừa nàng. Có trời mới biết lúc này hắn muốn sám hối trước mặt nàng biết bao, không phải vì người đàn bà nào khác mà là vì cái đêm ba năm trước đây!
Hắn chưa bao giờ thấy hận mình như thế!
Đối mặt với nụ cười vô cùng tin tưởng của nàng, tim hắn giống như bị một bàn tay bóp nát, đau đớn khôn nguôi, thậm chí rướm cả máu…
Cái đêm đen tối của ba năm trước đây, hắn đã làm một hành động cầm thú mà cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân mình!
Úc Noãn Tâm vùi mặt vào ngực hắn, cười rất hạnh phúc, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười mơ mộng, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nói:
“Đừng kich động thế chứ, em chỉ cảm thấy hôm nay rất đẹp, không cần vì một người phụ nữ mà quấy nhiễu tâm tình của mình. Có điều… nếu để em biết được anh và cô ta có quan hệ mờ ám thì…”
“Không có đâu!” Hoắc Thiên Kình rất trịnh trọng mà nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc…
“Em là cô gái đầu tiên mà anh muốn dùng cả trái tim để yêu thương, cũng là người cuối cùng!”
Dưới ánh mắt cực kỳ nghiêm túc cùng cố chấp của hắn, tim Úc Noãn Tâm không khỏi “lộp bộp” một tiếng, không ngừng đập loạn, nàng cắn môi, cụp đôi mi dài xuống…
Yêu thương… chính là yêu sao?
Nàng rất muốn hỏi hắn, đáng tiếc… không cách nào có đủ dũng khí.
Nhưng…
Có lẽ người đàn ông này không biết cách ăn nói, hắn tình nguyện dùng hành động để thể hiện, phải không?
Nghĩ tới đây, lòng của nàng lại bị hạnh phúc lấp đầy. Nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn vào đôi mắt rất nghiêm túc của hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiên Kình, em thật sự có thể khiến anh… yêu thương em cả đời sao?”
“Cô bé ngốc, chỉ có em mới đáng để anh yêu thương cả đời!”
Hoắc Thiên Kình ôm lấy mặt nàng, dịu dáng hôn lên trán nàng, giọng nói trầm thấp cực kì kiên định, nhưng lại mang theo sự quyến luyến không rời cùng thật nhiều áy náy đối với nàng.
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng nở nụ cười, vẻ ửng hồng lại lan ra trên má nàng…
Bờ môi cùng thân thể ấm áp của hắn khiến nàng cực kỳ quyến luyến không thôi…
Nàng biết, tim của mình đã thực sự chìm đắm, cho dù biết người đàn ông này nguy hiểm biết bao nhưng vẫn tin tưởng không nghi ngờ, cam tâm tình nguyện mà nhảy vào trong hố lửa, không thể quay lại…
Nàng nhẹ nhàng ngửa đầu, chủ động đưa đôi môi mọng kề sát vào môi hắn… Có chút lạnh lẽo nhưng lại khiến nàng cực kỳ say đắm.
“Thiên Kình… cảm ơn anh.” Nàng rất biết ơn ông trời đã dày công an bài như vậy, là duyên phận sao? Thật là!
Sự dịu dàng cùng quyến luyến không rời của cô gái trong lòng khiến cho tim Hoắc Thiên Kình se thắt lại, cực kỳ tham lam mà hít lấy hương thơm tươi mát của nàng, đôi môi mỏng khẽ phối hợp với nàng, vô thức mà bộc lộ bất an trong lòng…
“Noãn, em tin tưởng anh như vậy, giả sử có một ngày em phát hiện anh gạt em thì em, em… sẽ thế nào?”
Có trời mới biết hắn không muốn hỏi vấn đề này vào lúc thế này, nhưng… hắn rất muốn biết nàng sẽ phản ứng ra sao.
Quả nhiên, Úc Noãn Tâm nghe xong thì đôi mắt đẹp mang theo vẻ nghi ngờ mà nhìn hắn…
“Thiên Kình, lời này của anh là có ý gì?”
Lúc này Hoắc Thiên Kình lập tức phản ứng lại, trong lòng dâng lên vẻ chán nản, nhưng khóe môi lại nở nụ cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang quá mức khẩn trương của nàng…
“Cô bé ngốc, anh chỉ đang ví dụ thế thôi, làm gì mà lo lắng đến thế?”
“Thiên Kình, anh thật xấu, hù chết em rồi!”
Trái tim đang thấp thỏm của Úc Noãn Tâm bỗng thả lỏng, giơ đôi tay trắng như phấn lên nũng nịu mà đánh hắn mấy cái: “Vừa rồi em thật sự tưởng rằng anh có chuyện gì gạt em chứ?”
“Cô gái nhạy cảm ạ, anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Hoắc Thiên Kình bắt lấy tay nàng, mắt mang theo ý cười mà khẽ hôn lên tay nàng, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn biết cô dâu của anh có bao nhiêu cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.”
“Đáng ghét!” Úc Noãn Tâm bị hắn hôn nên hơi ngứa, cười duyên mà rụt tay lại, liếc hắn một cái và mắng: “Nếu để em biết anh lừa em thì em sẽ, ừm…”
Nàng nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ hậu quả…
“Sẽ thế nào?” Mặc dù giọng của Hoắc Thiên Kình có vẻ rất thờ ơ nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ lo âu.
“Em sẽ…” Úc Noãn Tâm kéo dài giọng, ánh mắt nhìn hắn châm chọc. “Không biết.”
Hả?
Hoắc Thiên Kình không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, không khỏi hơi ngẩn ra một chút. “Không biết?”
Đây mà là câu trả lời sao?
Úc Noãn Tâm lè lưỡi cười. “Thật là không biết mà, dù sao em cũng chưa trải qua, nhưng… nếu là chuyện làm tổn thương đến em thì em sẽ tuyệt vọng, rất tuyệt vọng…”
Vẻ cực kỳ nghiêm túc trên mặt nàng làm tim Hoắc Thiên Kình đau nhói!
Rất tuyệt vọng…
“Noãn…” Hắn lại không kìm chế được mà ôm nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mệnh lệnh, lại như là khẩn cầu mà nói bên tai nàng: “Nói yêu anh!”
Úc Noãn Tâm nở nụ cười, hé miệng kề sát vào tai hắn, trong vẻ nũng nịu lại có sự dịu dàng nồng nàn, khẽ nói một câu…
“Em yêu anh…”
Nàng yêu sự bá đạo của người đàn ông này…
Sáng sớm, trong không khí có chứa mùi hoa quỳnh thoang thoảng, lại như là một hương vị của hạnh phúc. Ánh dương ấm áp chiếu vào, trong phòng ngủ xa hoa ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, tất cả đều có vẻ yên tĩnh cùng ấm cúng.
Khi mắt Úc Noãn Tâm khẽ di chuyển, từ trong mộng bừng tĩnh thì không khí trong phòng vẫn còn hơi thở của Hoắc Thiên Kình nhưng bên gối lại trống không.
Có lẽ là hắn sớm đã đến công ty rồi.
Tay nàng khẽ lướt qua chỗ hắn nằm, dường như còn lưu lại độ ấm, nàng nở nụ cười, hít sâu mùi hương của hắn, giống như là được hắn ôm chặt vậy…
Hạnh phúc, có lẽ là một cảm giác ngọt ngào, vào đến ngực vẫn còn phập phồng…
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, âm thanh gấp gáp khiến Úc Noãn Tâm giật mình.
Nàng đứng dậy, nhưng lại bị một cơn choáng váng ập đến thiếu chút nữa là đứng không vững, theo bản năng mà chống lên bàn trà, nhưng ngón tay lại vô ý mà chạm phải con dao gọt hoa quả trên đĩa trái cây.
“Á…” Nàng kêu lên một tiếng, nhìn lại ngón tay thì máu đã từ từ chảy ra…
Hoảng hốt mà lấy khăn giấy đè lên vết thương, nhận điện thoại, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói gấp gáp của Tiểu Vũ…
“Noãn Tâm, em đang ở đâu vậy? Hoắc Thị… đã xảy ra chuyện rồi!”