Vẻ mặt như oán hận, như trách móc này lọt vào trong mắt Hoắc Thiên Kình không sót một chút nào. Trong phút chốc, trong mắt hắn đột nhiên dâng lên vẻ đau lòng cùng khổ sở.
“Sao lại… như thế?”
Giọng của Úc Noãn Tâm có vẻ khàn khàn, nặng nề bất lực như một cái cưa đang cưa trên khúc gỗ vậy.
Hoắc Thiên Kình đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rất nghiêm túc mà nhìn nàng, nói từng câu từng chữ: “Tôi cũng không biết sẽ thế này, lúc trước Ngu Ngọc chỉ là ở bên cạnh tôi mà thôi!”
Úc Noãn Tâm cảm thấy choáng váng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nàng kich động mà đứng lên, đôi mắt đẹp khó hiểu cùng khiếρ sợ mà trừng lớn, giọng nói tràn ngập chất vấn cùng khó tin…
“Sao anh có thể không biết được? Hoắc Thiên Kình, nếu như không có chỗ dựa là anh thì làm sao Ngu Ngọc dám phóng hỏa đốt người? Cho dù là có mười lá gan cô ta cũng không dám. Lẽ nào cô ta lại vì một cái giải thưởng mà đi phạm tội giết người sao? Hay bởi vì biết rõ cho dù mình có làm như vậy cũng không phải trả giá mới dám hành động. Anh còn đem trách nhiệm phủi không còn một mảnh?”
“Noãn, em hãy nghe tôi nói…” Hoắc Thiên Kình đứng dậy, đưa tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, như là xoa dịu hoặc như là đang giải thích cho hành vi trước đây của mình…
“Lúc trước, đúng là Ngu Ngọc ở bên cạnh tôi. Cô ta muốn cái gì tôi rất rõ ràng. Quả thật là ba năm trước tôi biết cô ta phóng hỏa đốt người, có điều đó là sau khi sự việc xảy ra. Những việc tôi làm chỉ là không muốn làm lớn chuyện mà thôi, chỉ là đứng ra can thiệp một chút, đơn giản như vậy!”
“Anh nói dối!”
Úc Noãn Tâm phe phẩy lắc đầu, lạnh lùng mà nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng. “Anh nói sau khi xảy ra chuyện thì mới biết được. Có phải anh muốn nói với tôi rằng Ngu Ngọc rất lớn mật, cô ta có thể tha hồ tác quái, chỉ cần tìm anh đến giải quyết hậu quả là được phải không?”
“Kỳ thực, mục đích khi Ngu Ngọc tiếp cận tôi lúc trước cũng chỉ là muốn thoát khỏi cuộc kiện tụng này mà thôi.” Hoắc Thiên Kình nói ra từ đầu đến cuối.
Thực ra, hắn và Ngu Ngọc cũng mới quen biết nhau vào lúc đó. Khi đó, hắn vẫn luôn không từ chối đàn bà, huống chi là người đàn bà chủ động hiến thân? Sau đó thì cô ta vẫn ở lại bên cạnh hắn. Dù sao đối hắn mà nói, thêm hay bớt một người đàn bà thì không có gì khác nhau. Hơn nữa, Ngu Ngọc – người đàn bà này vẫn luôn rất phóng đãng khi lên giường, cô ta hầu hạ làm hắn rất hài lòng, cho nên hắn cho cô ta không ít lợi lộc.
Ngu Ngọc không muốn ngồi tù, vậy hắn có thể không để cô ta ngồi tù. Kỳ thực chỉ đơn giản là một câu nói.
Cô ta muốn nổi tiếng, vậy hắn để cô ta nổi tiếng là được.
Cô ta muốn làm ảnh hậu thì hắn cũng thỏa mãn nguyện vọng của cô ta.
Trong mắt Hoắc Thiên Kình, tất cả chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch. Cô ta lấy được lợi ích cùng cơ hội đi lên trong giới nghệ thuật từ trên người hắn. Hắn chiếm được sự thỏa mãn về thể xác từ trên người cô ta. Hắn vẫn luôn ra tay rất thoáng đối với loại bình hoa cố gắng dốc sức hầu hạ mình. Chỉ cần hắn vui vẻ, hắn có thể cho cô ta tất cả, ngoại trừ tình cảm, ngoại trừ trái tim!
Đương nhiên, tất cả đều trở nên thay đổi sau khi gặp gỡ Úc Noãn Tâm. Ngay cả hắn cũng thay đổi khiến mình sắp không nhận ra bản thân.
Úc Noãn Tâm nhìn hắn. Lời của hắn càng làm nàng cảm thấy càng thêm khó tin…
“Úc Noãn Tâm, tất cả những gì Hoắc tiên sinh nói đều là sự thật. Quả thật anh ta không biết chuyện Ngu Ngọc phóng hỏa đốt người!” An Nhã nổi lòng từ bi mà nói giúp cho người khác một câu. Cô ta nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Kình, lại nhìn về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Úc Noãn Tâm quay đầu lại nhìn An Nhã, không rõ ý tứ trong lời nói của cô.
An Nhã liếm môi, chỉ cần vào chỗ thế này, người có cứng cỏi thế nào thì cũng trở nên lôi thôi xấu hổ. Giờ này khắc này, lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trở nên be bét.
“Đúng là lúc đó Ngu Ngọc mới kết thân với Hoắc tiên sinh. Cô ta vẫn luôn nói với tôi là muốn tìm một ông chủ có thể dựa vào. Sau đó, cô ta gặp được Hoắc tiên sinh, đương nhiên là bị quyền lực cùng tiền tài của anh ta mê hoặc. Vì vậy, cô ta chủ động tiếp cận Hoắc tiên sinh. Mà ngày đó, tại lễ trao giải thưởng cô ta vừa vặn ở cùng với Hoắc tiên sinh. Chắc là cô ta biết, chỉ cần dựa vào Hoắc tiên sinh, bất luận cô ta làm cái gì, Hoắc tiên sinh đều có thể giải quyết tốt hậu quả cho cô ta. Kết quả là như vậy.”
Cô cười rất không thật, giống như là cười khổ, hoặc như là tự giễu, tràn ngập vẻ khiến người khác không đành lòng…
“Lúc đó tôi bị phỏng rất nghiêm trọng. Sau khi cha tôi biết đây là do Ngu Ngọc gây nên thì rất giận dữ, chắc chắn phải tìm lại công lý cho tôi. Thế nhưng… thế lực của An gia sao có thể so với Hoắc gia? Đối với Hoắc gia mà nói, An gia chỉ là một góc của tảng băng, làm sao đấu lại? Ai dám động đến đàn bà của Hoắc Thiên Kình? Cho dù chị tôi là vợ chưa cưới của anh ta thì sao? Ngay cả chị ấy cũng không thể trêu vào Ngu Ngọc. Trừ phi đợi đến lúc chị ấy đi vào Hoắc gia, danh chính ngôn thuận trở thành bà Hoắc. Cho nên, chỉ cần Ngu Ngọc có được danh hiệu người đàn bà bên cạnh Hoắc tiên sinh thì không ai dám làm gì cô ta…”
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm đã hiểu rõ. Nàng xụi lơ trên ghế, trong đầu trống rỗng…
Đây gọi là “ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết”. Những lời này thuyết minh rất đúng cho tình cảnh này. Tuy rằng Hoắc Thiên Kình không biết rốt cuộc Ngu Ngọc đã làm gì, nhưng xuất phát từ việc bảo vệ người của mình, đương nhiên ít nhiều gì hắn cũng tỏ chút thái độ. Cũng chính vì cử chỉ vô tâm này mà tạo thành tội ác ngày hôm nay!
Nếu như lúc trước Hoắc Thiên Kình không ra mặt can thiệp, như vậy đương nhiên Ngu Ngọc sẽ bị pháp luật chế tài, mà An Nhã cũng không ôm hận đến ba năm. Cuối cùng, hôm nay trở thành phạm nhân…
Tất cả đều là có nhân tất có quả, đạo lý nhân quả tuần hoàn vẫn không thay đổi!
Xem ra, chuyện mà người lớn dạy khi ta còn nhỏ vẫn rất có lý. Trồng dưa thì được dưa, mà trồng đậu thì cho ra đậu. Tất cả các đạo lý đều do thế hệ trước dùng bài học kinh nghiệm để đổi lấy. Không thể không tin!
“Cô đợi ba năm mới ra tay, có phải còn có nguyên nhân khác hay không? Còn nữa, lúc trước cô đã biết chị họ của cô chính là vợ chưa cưới của Hoắc Thiên Kình, tại sao không ngăn cản Ngu Ngọc tiếp cận Thiên Kình chứ?” Kỳ Ưng Diêm cũng hiểu rõ đạo lý này, nhẹ giọng hỏi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói, thì ra chuyện này ít nhiều còn có liên quan tới người bạn thân của anh ta. Có điều, làm anh ta cảm thấy hứng thú nhất chính là… quen biết Hoắc Thiên Kình lâu như vậy, cho tới giờ chưa từng thấy hắn lo lắng một người phụ nữ như thế, lại còn giải thích sự việc năm đó với cô ta?
Thật là vô cùng kinh ngạc…
An Nhã nhìn thoáng qua Hoắc Thiên Kình, vẻ mặt dần dần trở nên lạc lõng, khẽ lắc đầu…
“Ngăn cản? Tôi có năng lực gì để ngăn cản một người đàn bà có dã tâm bừng bừng, muốn mượn cơ hội để đi lên? Quả thật tôi biết chị họ là vợ chưa cưới của Hoắc tiên sinh, nếu như không phải như thế, có thể người lật đổ Ngu Ngọc chính là tôi! Trong giới này, để đi lên, để được nổi tiếng ngay lập tức, cho dù là mẹ con cũng có thể sẽ vì một người đàn ông mà trở mặt, cả đời không qua lại với nhau. Thế nhưng Phương Nhan là người chị mà từ nhỏ đã rất thương yêu tôi, tôi không thể ngăn cản người đàn bà khác tiếp cận Hoắc tiên sinh, nhưng ít nhất có thể quản được bản thân mình, không… mơ tưởng anh ta…”
Nói đến đây, dường như cô ta cũng không còn gì để kiêng dè nữa, cười rất thê lương.
“Kỳ thực, sở dĩ tôi có thể chờ đến ba năm, mục đích chính là hy vọng sau khi chị họ gả vào Hoắc gia thì hoàn toàn có thể hủy diệt ả tiện nhân Ngu Ngọc kia. Đáng tiếc, tôi ngàn lần không ngờ đến, người sắp gả vào Hoắc gia dĩ nhiên không là chị họ của tôi, mà là một nghệ sĩ – vì để nổi tiếng ngay lập tức mà bán rẻ thân thể mình… Úc Noãn Tâm!”
Nói tới đây, ánh mắt sắc bén của cô ta nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Úc Noãn Tâm, ánh mắt vừa đố kị vừa hâm mộ, thậm chí còn chứa một tia không cam lòng…
“Tôi…” Úc Noãn Tâm không ngờ cô ta sẽ chỉa mũi nhọn vào mình, nhất thời như nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.
“Biết vì sao tôi lại hận cô như thế không, thậm chí mong muốn có thể giá họa lên người cô?” Giọng nói lạnh lùng cứng cỏi của An Nhã vang lên, ánh mắt còn nhìn thoáng hai người đàn ông kia. “Đây cũng là điều mà các người muốn biết, không phải sao?”
Mọi người lặng im…
“Tôi hận cô, cũng không phải do cô tạo ra sức ép gì cho tôi, mà là do cô làm tổn thương chị Phương Nhan. Nếu như không có cô, chị Phương Nhan nhất định sẽ gả vào Hoắc gia như mong muốn, danh chính ngôn thuận trở thành bà Hoắc. Đáng tiếc, bởi vì sự tham lam của cô, không từ thủ đoạn mà đoạt đi tất cả hạnh phúc vốn thuộc về Phương Nhan. Tình yêu của chị ấy, người đàn ông mà chị ấy yêu nhất, thậm chí là cuộc hôn nhân mà chị ấy tha thiết, đều chấm dứt bởi sự xuất hiện của cô. Cô nói xem, làm sao tôi có thể không hận cô chứ?” Ánh mắt An Nhã giống như lưỡi kiếm đâm thẳng vào lòng Úc Noãn Tâm. Lời của cô ta giống như là một loại phán xét, tràn ngập oán hận cùng chất vấn.
Úc Noãn Tâm lắc đầu. “Không phải như thế, hoàn toàn không phải…”
“Không phải? Tôi đã thấy rất rõ ràng, lòng của người đàn ông này đã dồn vào người cô!”
An Nhã cười đến mức thê lương bất lực. “Cho dù là Ngu Ngọc lúc trước cũng chỉ là mây khói lướt qua mà thôi. Tuy rằng cô ta kiêu ngạo, nhưng cũng không thể động đến đia vị của Phương Nhan. Mà cô thì lại khác, anh ta dĩ nhiên muốn kết hôn với cô, lấy cô! Ha ha…” Cô ta hoàn toàn trở nên điên cuồng, cười lớn, nước mắt cũng từ hai bên khóe mắt chảy xuống…
“Tôi hỏi cô, chuyện hạ độc này chỉ do một mình cô gây nên?” Hoắc Thiên Kình đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
An Nhã đột nhiên nín cười, đáy mắt nổi lên vẻ khác thường…
“Hoắc Tiên Sinh, thực ra anh muốn hỏi Phương Nhan có tham dự hay không, đúng chứ?”
Cô ta nói xong, lại bắt đầu nở nụ cười. “Anh lo cho Úc Noãn Tâm của anh thế sao? Lẽ nào anh không biết anh tổn thương Phương Nhan sâu thế nào sao? Anh lo ràng Úc Noãn Tâm sẽ bị thương tổn, vậy chị họ của tôi thì sao? Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của chị ấy hay không?”
Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình đột nhiên trở nên khó coi…
Úc Noãn Tâm thấy thế, ấn đường nổi lên chút không đành lòng, không kìm chế được mà nói: “An Nhã, đến tột cùng chị họ của cô là người thế nào thì chỉ có chính cô ta mới biết được, thứ mà cô nhìn thấy chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi, trên thực tế cô ta đã sớm…” Nói nói đến đây liền im bặt. Nàng không thể nói tiếp nữa. Nếu như nói tiếp, người xấu hổ không chỉ là An Nhã, còn có Hoắc Thiên Kình. Cho dù hắn không yêu Phương Nhan, nhưng nếu như biết Phương Nhan đã sớm có quan hệ xác thịt với Tả Lăng Thần, ở trước mặt bạn bè, nhất là trước mặt bạn tốt thì sẽ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Hơn nữa, tình hình ở đây sẽ trực tiếp rơi vào mắt của cảnh sát ở bên ngoài.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại nổi lên tự giễu…
Sự vô tâm của người đàn ông này đã tạo nên bi kịch của ngày hôm nay, nàng dĩ lại còn lo lắng cho thể diện hắn?
Nàng thật sự điên rồi!
Hình như Hoắc Thiên Kình biết nàng muốn nói cái gì, thấy nàng muốn nói lại thôi, trong lòng bắt đầu dâng lên tình cảm vừa thương vừa yêu. Lồng ngực giống như là bị nhiều sợi dây nhỏ quấn lấy, từng vòng, từng vòng đem hắn bao vây. Loại cảm giác này là hạnh phúc. Cho tới giờ, hắn không ngờ chính mình lại khát khao sự quan tâm của một phụ nữ đến thế…
Hắn biết nàng đang cố kỵ cái gì, cũng biết mình rất đê tiện. Rõ ràng đã sớm biết chuyện này, lại làm như không biết gì. Ra vẻ đáng thương mà chiếm được sự đồng tình trước mặt Úc Noãn Tâm. Mọi người thường hay thông cảm với kẻ yếu, nhưng hắn mong muốn ở trong mắt Úc Noãn Tâm, đó không phải đồng tình mà là… tình yêu!
Kỳ Ưng Diêm lại ra vẻ rất hiếu kỳ mà nhìn Úc Noãn Tâm, tựa hồ còn đang chờ nàng tiếp tục nói hết. Nhưng thấy nàng đột nhiên dừng lại thì chân mày hơi nhíu lại, nổi lên vẻ nghi hoặc.
Dường như An Nhã đang bị vây trong kich động, hoàn toàn không nghĩ kỹ lời của Úc Noãn Tâm. Cô ta cười lạnh, ngay cả đuôi mày đều là ý cười điên dại…
“Đương nhiên là tôi biết tâm sự của chị ấy. Nếu như không phải như thế, sao nửa đêm nửa hôm chị ấy lại uống say rồi chạy đến chỗ tôi kể khổ? Chị Phương Nhan luôn làm việc rất có chừng mực, thậm chí không thích để người khác lo lắng cho mình. Chị ấy uống nhiều rượu như vậy, đau khổ như vậy, tất cả còn không phải đều do cô tạo thành sao?”
“Tôi…” Đáy mắt Úc Noãn Tâm lộ vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng Hoắc Thiên Kình nghe xong thì đôi mắt ưng hơi nheo lại, ánh mắt am hiểu đột nhiên trở nên nguy hiểm. Thì ra là thế…
Tâm tình hắn trở nên có chút không kiên nhẫn, sau đó đem Úc Noãn Tâm ôm vào lòng, nói: “Điều cần biết thì em cũng đã biết rồi, đi thôi!”
Hắn chỉ thuận miệng nói một câu là camera thứ tư đang mở liền hỏi ra hành vi hôm đó của An Nhã. Vốn tưởng rằng đó chỉ là một cuộc tranh chấp ghen tuông của đàn bà mà thôi, không ngờ tới lại thu được một đống chuyện như thế. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời không thôi của Úc Noãn Tâm, hắn cảm thấy rất đau lòng. Tốt nhất là không nên ở đây quá lâu.
Úc Noãn Tâm thấy An Nhã vẫn điên cuồng mà cười, muốn giải thích cái gì cũng chỉ có thể dừng lại. Có lẽ cũng hỏi không được chuyện gì có giá trị nữa. Nhưng tất cả những gì biết được trong ngày hôm nay cũng đã đủ để làm nàng khó có thể tiếp nhận được.