Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau có xa lắm không? Kỳ thực chỉ là một cái xoay đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường, thiên sứ ở thiên đường trông xuống địa ngục…
Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi – do con người sắp đặt an bài.
…
Đêm, rất khuya, tối mịt mùng. Tuy là mùa hè nhưng gió đêm thổi qua cũng có một chút mát mẻ. Phía trước chung cư cao tầng có đậu một chiếc xe màu tối, ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt trên của thân xe tản ra những tia sáng xa hoa.
Trong xe cũng tỏa ra một ánh sáng nhàn nhàn nhạt cho thấy một đôi nam nữ. Nam mặc âu phục, mang giày da, có khuôn mặt anh tuấn, mũi cao, đôi mắt sâu đầy thâm tình. Cô gái có dung mạo như hoa quỳnh, đôi mắt trong sáng như hoa sen không chịu được gió mà thẹn thùng, e ấp.
“Lăng Thần, đã khuya rồi, em nên về nhà thôi…” Giọng nói thiếu nữ mềm mại có chút ngượng ngùng quyến luyến với người con trai.
“Chờ chút, Noãn Tâm!”
Ta Lang Than c0i ao khoac cua mjnh, au yem khoac len vai c0 gai, cu0i cung nhung ng0n tay thon dai c0 ve quyen luyen vu0t nhe khu0n mat nh0 nhan cua nang. “Dem nay nghj ng0i s0m, ngay mai anh cung kh0ng mu0n thay m0t c0 dau c0 cap mat gau truc dau day.”
“Đáng ghét…” Úc Noãn Tâm cười duyên, vươn cánh tay trắng như phấn đánh vào người anh. “Cũng tại anh, nếu anh rời khỏi công ty sớm một chút thì bữa cơm tối sẽ không ăn đến tận giờ.”
“Đúng đúng, đều là lỗi của anh.” Tả Lăng Thần trên môi nở một nụ cười thật tươi, yêu thương lấy tay khẽ vuốt tóc nàng.
“Em xuống xe đây, ngủ ngon!” Úc Noãn Tâm ch0m ngu0i len de lai tren khu0n mat anh m0t cai h0n khe. Vua mu0n m0 cua xe thj bj tay ngu0i con trai keo lai, ngay sau d0, than the mem mai cua nang lien bj cu0n vao m0t l0ng nguc am ap…
“Lăng Thần…” Úc Noãn Tâm cúi đầu lẩm bẩm, một giây sau, d0i m0i cua nang lien bj m0t d0i m0i am ap chan lai.
“Lăng Thần… đừng như vậy…” Úc Noãn Tâm xấu hổ đỏ mặt, hơi đẩy chàng trai ra, đôi mắt to đen tuyền lóe sáng.
Tả Lăng Thần hít sâu một hơi, tựa như điều hòa lại sự kich tình không khống chế được của mình, anh lấy chóp mũi cọ lên mũi nàng, cúi đầu cười: “Cái cô tiểu yêu tinh này, that mu0n lap tuc can nu0t em… Nhanh th0i, ngay mai em se hoan toan thu0c ve anh…”
Úc Noãn Tâm nghe xong, gương mặt càng đỏ, nàng gắt giọng: “Được rồi, chú rể! Nếu anh còn không thả em đi, ngày mai em không rời khỏi giường được đâu!”
Tả Lăng Thần cười cười, “Được rồi, em về đi!”
Úc Noãn Tâm gật đầu, mở cửa xe trong ánh mắt thâm tình của anh…
“Noãn Tâm…” Tả Lăng Thần nhẹ giọng kêu.
“Sao vậy anh?” Úc Noãn Tâm xuống xe, xoay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.
“Anh yêu em…” Tả Lăng Thần đột nhiên nói.
Úc Noãn Tâm nở nụ cười chứa chan hạnh phúc, nhưng nàng đang chìm đắm trong niềm vui sướng nên không hề chú ý đến trong mắt Tả Lăng Thần chợt lóe lên những tia sáng phức tạp.
“Em cũng yêu anh!” Nàng ngọt ngào đáp lời anh, “Em muốn nhìn anh lái xe đi!”
Tả Lăng Thần nâng khóe môi cười thêm một lần nữa, nhưng lại có một vẻ cay đắng rất khó phát hiện được, anh không nói gì chỉ gật đầu khởi động xe rời đi.
Đợi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Úc Noãn Tâm mới cười xoay người đi về phía tòa nhà. Không khí buổi tối thật tốt, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật tươi mát như tâm tình của chính nàng.
Năm nay chỉ mới có mười tám tuổi nhưng Úc Noãn Tâm lại là một nhân tài hiếm có của giới nghệ thuật. Tuổi còn trẻ nhưng nàng hoàn thành bốn năm học nghệ thuật diễn xuất. Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, cùng là ngày buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Tả Lăng Thần không đợi nổi, nhanh chóng định hôn ước ngay ngày hôm sau của lễ tốt nghiệp, ngày mai là lễ thành hôn của nàng và Lăng Thần.
Nghĩ đến Tả Lăng Thần, Úc Noãn Tâm không khỏi xấu hổ đỏ mặt lần nữa.
Lần đó nàng đang học năm thứ hai, đến tham dự biểu diễn tại một buổi tiệc của giới doanh nhân, Tả Lăng Thần cũng xuất hiện tại buổi tiệc đó. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, trong mắt hai người liền có tình ý. Sau đó Tả Lăng Thần bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nửa năm sau, anh rốt cục như ý nguyện rước được mỹ nhân về.
Lấy được Tả Lăng Thần – một người đàn ông còn trẻ đầy hứa hẹn có thể nói là mơ ước của các cô gái, Úc Noãn Tâm cũng không ngoại lệ. Từ khi yêu nhau đến giờ, anh luôn luôn chăm sóc nàng chu đáo, hơn nữa thái độ đối với nàng cực kỳ quý trọng. Thời gian quen nhau dài như vậy, tuy cũng có đôi lúc anh không khống chế được nhưng chưa từng làm ra chuyện gì càn quấy.
Kỳ thực, Úc Noãn Tâm cũng có nghĩ tới sẽ thi thố tài năng trong giới nghệ thuật vì nàng thích diễn xuất, ca hát, thậm chí từ nhỏ đã thực hiện hoàn chỉnh được những bài múa cơ bản. Nàng hoàn toàn có thể đóng phim, ca hát. Thế nhưng… những điều này so với tình yêu của Tả Lăng Thần đều bé nhỏ không đáng kể. Nàng yêu anh nên cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau, cùng anh sống đến bạc đầu giai lão.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng, lộ rõ vẻ dịu dàng cùng xấu hổ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trong chung cư ấm áp đang tỏa sáng, không khỏi tăng nhanh tốc độ đôi chân.
Đang lúc nàng đi đến chỗ rẽ tòa nhà, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó… một giọng đàn ông vang lên. “Là Úc tiểu thư phải không?”
Úc Noãn Tâm hơi kinh hãi, ban đêm như vậy lại có một người đàn ông sau lưng thực khiến nàng hoảng sợ. Nàng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nhưng không nhận ra, một người xa lạ!
“Tôi là Úc Noãn Tâm, xin hỏi anh là…” Đôi mày Úc Noãn Tâm nhíu lại nghi hoặc.
Nhận được câu hỏi của nàng, người đàn ông cũng không trả lời, chỉ thấy anh cười ma quái và nói: “Vậy xin mạo phạm!”
Úc Noãn Tâm không kịp phản ứng, chỉ thấy tay người đàn ông đối diện nhấc lên, ngay sau đó trước mắt nàng tối sầm, tri giác mất đi trong nháy mắt…
…
Dem khuya, trong ph0ng khach san dac biet xa hoa, anh trang tr0n to mat ru0i xuyen qua cua s0 chieu xu0ng dat, tia sang mau vang mem mai chieu len tam tham nhu dat vang. Phja d0i dien v0i anh trang la m0t chiec giu0ng sang tr0ng, chiec vay t0 lua trang bj rach t0i ta nam mat trat tu m0t ben, kh0ng kh0 de nhan biet la n0 bj dung luc xe kh0ng thu0ng tiec. Mai t0c dai cua c0 gai tren giu0ng r0i tung, hai tay nang cung bj m0t chiec ca vat dat tien tr0i chat, hang l0ng mi dai ru xu0ng che d0i mat v0n trong su0t, chiec mui cao xinh xan th0 phap ph0ng. Nang dang trong c0n h0n me, kh0ng he biet dang ngu0i thon tha kh0ng c0 gj che day cua mjnh r0i vao trong d0i mat den lanh dam day ve gian ta…
Anh trang nhan nhat c0 cam giac mat dju chieu len than the xinh dep cua c0 gai. Trong b0ng t0i, cap mat chim ung nhu an nhu hien kia tan ra anh sang lanh sac ben dien cu0ng.
D0i m0i lanh leo dan dan cong len m0t cach tan nhan, mang theo ve gan nhu la ma quỷ. Ban tay s0 len gu0ng mat tinh khiet tr0n mjn cua c0 gai, han tr0 l0ng ban tay, nhung ng0n tay thon dai vu0t ve d0c theo cam di den chiec c0 duyen dang cua nang. Cam giac mem mai tu dau ng0n tay truyen den khien ngu0i dan 0ng h0i dung lai m0t chut, du0ng nhu hu0ng thu m0t cam giac khac thu0ng.
“Oi…”
Uc Noan Tam phat ra tieng ren nhe, nang dan dan tjnh lai, chj cam thay dau rat dau, ke ca than the cung dau nhuc kh0ng chju n0i, hoang h0t nhat la cam giac c0 m0t ban tay tren ngu0i mjnh, tu tu di chuyen mang theo mui vj cua m0t ngu0i dan 0ng xa la hoan toan bao phu lay nang.
Nang s0 hai la len m0t tieng, m0 trung d0i mat xinh dep ve phja ngu0i d0 nhung chj c0 the nhjn thay hjnh dang dai khai t0i den cua m0t ngu0i dan 0ng, v0c dang cu0ng trang to l0n khien nang kh0 th0, cung cam giac du0c mjnh nhu m0t s0i chj m0ng manh. Uc Noan Tam v0 cung hoang s0 lien mu0n dung day nhung cung phat hien du0c hai tay mjnh da bj bu0c chat 0 dau giu0ng.
“Anh… anh la ai? Bay gi0 t0i dang 0 dau?” Nang giay dua mu0n ng0i day nhung chj giay lat lien bj m0t ban tay manh me mang theo chut nguy hiem ngang ngu0c chan nang lai.
Ngu0i dan 0ng trong b0ng t0i hien nhien kh0ng dap lai l0i nang, chj dung m0t tay nam chat hai chan nang, tay kia thj lai tiep tuc chiem doat lay da thjt mem mai cua nang, mang den nhung xuc cam kỳ la.
Uc Noan Tam cam thay nghet th0, nang vua mu0n keu cuu thj lai nghe m0t tieng cu0i nhat vang len ben tai, du0ng nhu cam nhan du0c h0i lanh den tu dja phu, trong phut ch0c mau trong ngu0i nang nhu deu d0ng cung lai…
Trong b0ng dem, d0i mat h0i dua c0t cua ngu0i dan 0ng kh0ng he che dau nhjn cham cham vao Uc Noan Tam dang giay dua, than the cu0ng trang lien bat dau…
B0ng nhien ý thuc r0 rang ý d0 cua ngu0i dan 0ng tren ngu0i mjnh, Uc Noan Tam lieu mang giay dua, cang kh0ng ngung keu gao, tham chj hung hang can len dau vai cua ngu0i dan 0ng, khu0n mat nh0 nhan tai nh0t da u0t nh0a le. Nang kh0ng he biet, gi0 day mjnh dang nhu m0t con vat nh0 dang kinh hai lai cang kich thjch tjnh chinh phuc tr0i sinh cua dan 0ng.
Tieng cu0i khinh miet lanh lung cua ngu0i dan 0ng vang len ben tai, nhan thay du0c suc luc cua mjnh d0i v0i han ma n0i that la be nh0 kh0ng dang ke thj nang tuyet v0ng cau khan: “Van xin anh, bu0ng tha t0i di, xin anh ma…”
Cam nang bj ban tay ran chan chac nam chat, luc manh kh0ng he thu0ng tiec khien Uc Noan Tam cang cam thay dau d0n. Giay sau, m0t h0i th0 cu0ng loan cua ngu0i dan 0ng xa la keo t0i che d0i m0i cua nang lai, mang theo ve tham lam ngang nganh.
“A… dung…” Than the Uc Noan Tam run len, nang hung hang can m0t cai, mui mau tanh nhan nhat tran ra m0i nang.
Ngu0i dan 0ng keu len m0t tieng dau d0n, hien nhien hanh d0ng cua nang khien han tuc gian, han kh0ng thu0ng tiec tat Uc Noan Tam m0t cai khien nang cang them s0 hai run ray.
B0ng t0i, hien nhien da che giau tat ca… cung nhu che giau su c0ng chjnh xa v0i, nhung chuyen phat sinh khien ngu0i ta phai dau l0ng.
Su giay dua phan khang cua Uc Noan Tam hien nhien khien ngu0i dan 0ng gian du. Han hu lanh m0t tieng, ban tay manh me nang eo lung manh khanh cua nang len, lien sau d0 suc manh dan 0ng dua vao ngu0i nang, nhung khi cam nhan du0c su chat che va chiec mang ngan tr0 cua nang thj han tam dung lai…
Uc Noan Tam s0 hai th0 gap, tham chj toan than deu run ray. Nang kh0ng kh0 cam nhan du0c m0t suc luc chuan bj xe rach chjnh mjnh, sinh menh du0ng nhu dang cham rai x0i m0n tung giay nhung lai ý thuc du0c han kh0ng manh me hanh d0ng, trong l0ng lai day len m0t tia hy v0ng…
“Xin anh… bu0ng tha t0i… tha cho t0i…” D0i m0i nang tai nh0t run ray, gi0ng nhu la canh chim djnh day su0ng lanh, len tieng cau xin ngu0i dan 0ng.
Than the to l0n cua ngu0i dan 0ng d0t nhien de xu0ng, h0i th0 han khan khan, kh0ng kh0 de nhan ra han dang ap che cai gj d0. Le tren mat nang bien mat tren dau lu0i am ap cua han, sau d0 ben tai nang vang len tieng n0i cua han…
“Kh0ng ng0, c0 cung rat sach se…” Gi0ng han tram khan, rat em tai, cuc kỳ gi0ng m0t loai ru0u ngon u lau nam, nhung tram thap nhu da tang de nang l0ng nang.
“R0t cuc anh la ai… Xin anh… bu0ng tha t0i, ngay mai t0i… t0i se ket h0n, cau xin…” Uc Noan Tam c0 gang cau xin, mu0n khien cho han d0ng l0ng.
Ai ng0…
Ket h0n?
M0t lan nua ben tai nang vang len tieng cu0i nhat nhu tu dja phu v0ng den. “Neu c0 mu0n mang theo m0t than day dau h0n thj t0i… kh0ng ngan can!” N0i xong, ngu0i dan 0ng thang lung, kien quyet cui xu0ng…
“Dung…” Uc Noan Tam thieu chut nua ngat di, cai dau d0n xe rach da thjt khien nang nhanh ch0ng giat nay ngu0i, cai dau d0n nay khien nang v0 cung r0 rang m0t thuc te… Nang… that than r0i!
Vao bu0i t0i tru0c ngay ket h0n cua nang!
Cach th0i gian ket h0n cua nang chj c0 may tieng d0ng h0!
Bu0n cu0i nhat la… gi0 phut nay nang kh0ng he thay r0 tu0ng mao cua ngu0i dan 0ng d0. Le tren gu0ng mat nang r0i xu0ng la cha, r0i tren l0ng nguc vam v0 van c0n phap ph0ng cua ngu0i dan 0ng, m0t vai gi0t r0i xu0ng giu0ng. Le chay xu0ng va ngung lai 0 xu0ng quai xanh tren c0 nang. Hai tay nang bj ca vat tr0i chat, mau kh0ng th0ng nen nhung ng0n tay tr0 nen xanh tai.
Gi0 phut nay, Uc Noan Tam chj cam thay day la m0t c0n ac m0ng ma su0t cu0c d0i nang kh0 c0 the nao quen!
Lang Than… Anh 0 dau… Lang Than…
M0i m0t te bao tren ngu0i nang deu h0 het g0i cai ten nay, tru0c mat cung hien len ve mat anh tuan cua Lang Than. Dang tiec…
Giac m0ng da bj nghien nat. Nang biet… tat ca deu da nat tan…
Trong kh0ng khj l0 dang m0t mui rach nat, d0i m0i hau nhu bj nang can nat, nang chang biet th0i gian da qua bao lau, chj biet hai mat cua nang da bj b0ng t0i chiem lay, tim nang hoan toan v0 tan…
…
Bat ng0 gap g0 la cam giac bat ch0t tham ngoai dau nhjn lai, la kh0ng hen ma gap. Cung c0 le la m0t loai thu0ng cam, c0 d0n, luu luyen, tu0ng niem. La m0t thu cam giac t0t dep, nhung cung c0 khi tr0 thanh vet thu0ng trj mang…
…
Ba năm sau…
Thời gian thoảng qua giống như lướt trên đầu ngón tay, trôi qua trong giây lát.
Mỗi năm một lần, buổi lễ trao giải của “Giải thưởng điện ảnh quốc tế Tử Kinh” lại được tổ chức. Ngày hôm nay, dải thảm đỏ xa hoa trải dài khắp quảng trường, hai bên đầy người trong giới truyền thông, phóng viên đang chầu trực sẵn.
Trong bóng đêm, quảng trường trở nên xa hoa, cao sang khó với. Ngọn đèn cao nhã chiếu sáng cả màn đêm. Giờ khắc này, ngay cả những ngôi sao trên trời cũng phải nhạt nhòa đi.
Những chiếc xe thể thao xa hoa, đủ biết chủ nhân của nó không phải người thường. Quả thật, người được mời tới nơi đây đều là những nhân vật có vị trí quan trọng trong làng giải trí. Có đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, thậm chí có cả những người đứng sau màn ảnh – nhà đầu tư!
Giải thưởng Tử Kinh là một giải thưởng quyền lực nhất trong giới giải trí. Có thể đạt được vinh quang tại lễ trao giải này, là một dấu mốc khẳng định trên con đường sự nghiệp. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là – giá trị của một ngôi sao có thể thay đổi ngay trong một đêm! Địa vị, danh dự, thậm chí là tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm được như trở bàn tay. Chính vì vậy, các ngôi sao đều có thể làm tất cả vì giải thưởng này.
Diện tích quảng trường rất lớn, nhưng vì số lượng xe tới tham dự lễ mà trở nên chật chội không giống như lúc bình thường. Lễ trao giải sắp bắt đầu, một chiếc xe SL màu bạc trên đường bất chợt dừng lại, cách hội trường vài trăm thước.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, một đôi chân thon dài, mang giày cao gót đen, da thịt trắng ngần, chiếc váy đen gợi cảm. Người vừa xuống xe liền hạ kính xuống, hé lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như đóa quỳnh hé nở.
Ngay sau đó, một cô gái có điệu bộ trẻ con cũng theo nàng xuống xe, đóng cửa lại, nhíu mày nói: “Làm sao cái hội trường lớn như vậy mà không có nổi một chỗ đậu xe!” Nói xong liền nhìn về phía người con gái kia: “Noãn Tâm, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi!”
Úc Noãn Tâm nhìn về phía hội trường đèn đuốc huy hoàng cách đó không xa, nụ cười nhạt, có chút gì đó rối ren không thốt nên lời. Nàng cúi đầu, nói: “Chỉ là một đề cử mà thôi, giải thưởng làm sao thuộc về em được chứ?”
“Ai nói vậy, em là ngôi sao nữ tiềm năng nhất của năm nay, cho nên chị mới xem trọng em chứ!” Cô gái điệu bộ trẻ con đó là Tiểu Vũ, người đại diện của nàng. Chắc là đã có kinh nghiệm, ngay cả ngữ khí cũng đã trở thành cực kỳ lão luyện.
Úc Noãn Tâm thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Đi thôi! Chỉ mong lời nói tốt lành của chị sẽ thành sự thật, khiến cho em có thể đoạt giải thưởng nhờ vào bộ phim vừa quay này!”
Hai người vội vàng đi tới hội trường. Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian. Ngay khi hai nàng vừa đang định qua đường thì có hai luồng ánh đèn sáng chói mãnh liệt đảo qua…
Ánh đèn chói mắt khiến Tiểu Vũ hoảng sợ, ngay lập tức nàng tiến đến, giữ chặt Úc Noãn Tâm… Mà ánh mắt Úc Noãn Tâm chỉ chú ý đến đứa trẻ đứng cách chiếc xe khoảng hai thước. Nàng thở mạnh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy đến, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
Chiếc xe bỗng dừng lại, đậu ở đó, đèn xe lóe sáng như ban ngày. Chiếc xe xa hoa, tỏa ra khí chất cao quý, như hùng ưng kiêu hãnh ngắm nhìn sự việc xảy ra trước mặt.
Đứa trẻ sợ tới mức khóc lớn, chắc là con của một nhà đầu tư hay sản xuất phim nào đó. Úc Noãn Tâm nhẹ giọng an ủi, giọng nói ôn nhu đầy nữ tính khiến đứa nhỏ dần dần nín khóc.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tiểu Vũ kinh sợ tới mức ngây người, hơn nửa ngày sau mới phản ứng. Cô tức giận, chạy đến chỗ chiếc xe gây họa: “Rầm, rầm…” cô gõ mạnh vào cửa kính.
“Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy? Là người mù sao?”
Chủ chiếc xe này cũng thật là bình thản, thiếu chút nữa gây tai nạn mà chẳng có chút phản ứng nào cả.
“Tiểu Vũ…” Úc Noãn Tâm nhìn đứa trẻ trong lòng, lại xem giờ, nói: “Thôi đi, cũng không còn sớm, chúng ta nên vào thôi, đứa nhỏ không sao thì tốt rồi!”
Nàng đứng dậy, nhìn chiếc xe tối màu như u linh, không biết vì sao từ đáy lòng nổi lên một cảm giác…
“Được rồi, được rồi! Noãn Tâm, đi thôi!”
Tiểu Vũ thấy chủ xe không có phản ứng gì, mắng mỏ cũng mất thì giờ, cũng liền thôi. Cô đến bên Úc Noãn Tâm, chủ động ôm lấy đứa trẻ.
“Noãn Tâm, em nói coi, bây giờ còn có người như thế. Không có hành động gì cả, căn bản không quan tâm đến mạng người. Tối thiểu hắn nên xuống xe để xin lỗi chứ…” Tiểu Vũ đi theo Úc Noãn Tâm, oán giận.
“Bỏ đi…” Giọng nói Úc Noãn Tâm dịu dàng giống như hoa nở trong đêm. Bóng đêm dần che lấp bóng dáng hoàn mỹ…
Úc Noãn Tâm dần đi xa, nhưng nàng không ngờ rằng, nhất cử nhất động của nàng hoàn toàn lọt vào một đôi mắt u ám, cuồng ngạo. Trong bóng đêm, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân cương nghị…
Chỉ thấy hắn có diện mạo tuấn tú khiến người ta không thể nào quên, mái tóc đen như mực, hiện rõ vẻ cuồng ngạo, chiếc mũi thon cao, đôi môi mỏng tuyệt đẹp, kiêu ngạo hơi nhếch lên, mang theo mấy phần đùa cợt mà ngắm nhìn bóng dáng cô gái đang dần biến mất.
“Lái xe!” Giọng nói trầm thấp vang lên, đôi mắt liếc nhìn bóng dáng đang dần nhạt nhòa…
Chiếc váy màu đen hơi trễ ngực càng tôn lên vẻ đẹp của nàng: Thướt tha mà đầy quyến rũ, nhưng không kém phần tao nhã.
Đôi mắt hắn dần đục ngầu, tràn đầy du͙c vọng, hắn nắm chặt tay!
“Vâng thưa Hoắc tiên sinh!”
Chiếc xe như cá dưới biển sâu, lập tức biến vào màn đêm…
Ban đêm không một ánh sao, nhưng đây cũng là đêm mà các ngôi sao sao thể hiện hết tài nghệ để thu về thành quả. Khoe sắc tranh tài, trổ hết tài năng, và thầm nguyện may mắn để được nhiều người chú ý tới.
Trên thảm đỏ lần lượt xuất hiện những bóng người, còn các phóng viên cũng không bỏ lỡ thời cơ, từng ánh đèn flash lóe lên, ghi lại toàn bộ các cử chỉ của diễn viên. Từng nét nhăn, nụ cười, tất cả đều không bỏ sót. Tất cả mọi người đều tranh luận xem đêm nay ai sẽ là nhân vật chính, nhận được giải thưởng cao quý này. Thậm chí lễ trao giải chưa diễn ra, các hạng mục dường như đã có sẵn chủ nhân.
“Noãn Tâm, chờ chút nữa lễ trao giải kết thúc, em sẽ là người được cả giới truyền thông nhìn chằm chằm đấy. Nhớ kỹ, đêm nay em xuất hiện trên khán đài với thân phận là người mới trong làng giải trí. Vì thế phải thể hiện thật tốt trước mặt các nhà sản xuất đấy!” Trong phòng nghỉ, Tiểu Vũ không ngừng nhắc nhở Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng sửa sang lại trang phục, thản nhiên cười: “Tiểu Vũ, chị thật lạc quan. Làm sao mà biết được giải thưởng “niễn viên mới” nhất định là của em?”
Trong phòng nghỉ cũng có rất nhiều nữ ngôi sao khác, họ đã sớm che miệng cười trộm, thậm chí còn cất tiếng trêu cợt: “Đúng đấy, Tiểu Vũ, Noãn Tâm nói rất đúng, người mới còn chẳng biết là “hoa lạc nhà ai” nữa. Chẳng qua… thứ nhất là danh vọng gia thế của Noãn Tâm như vậy, thứ hai là một diễn viên nho nhỏ không có đại gia chống lưng thì làm sao đoạt được giải đây?”
Tiếng cười của các diễn viên vang vọng khắp gian phòng…
Tiểu Vũ giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, cô kéo Úc Noãn Tâm sang một bên, nói nhỏ: “Noãn Tâm, em đừng nghe bọn họ đoán mò. Chị nói cho em biết, năm nay công ty đã định sẵn kế hoạch lăng xê, nên giải thưởng này cũng đã nằm sẵn trong kế hoạch. Cho nên em chắc chắn sẽ giành được giải, em chỉ cần lên khán đài nhận giải là được!”
Úc Noãn Tâm không có gì hoảng sợ cả. Từ ngày bước chân vào giới giải trí này, nàng cũng đã nhận ra khoảng tối bên trong nó. Dùng thế lực ngấm ngầm quyết định trước mọi chuyện là một chuyện quá hiển nhiên.
Nàng gật đầu, Tiểu Vũ thấy yên tâm mà đi ra ngoài làm việc khác.
Không khí phòng nghỉ có chút oi bức, chắc cũng là do tâm tình không được thoải mái. Úc Noãn Tâm rời khỏi căn phòng, ra ngoài tản bộ cho thư thái đầu óc. Nàng khép nhẹ cánh cửa, những tiếng cười chế giễu đằng sau nhỏ dần.
Úc Noãn Tâm hít thở thật sâu.
D0i chan dan dua nang ve khuc cu0i hanh lang. Nang giat mjnh, nghj bung r0i di thj nghe du0c nhung thanh am kỳ la. Tieng th0 d0c…
Uc Noan Tam kỳ quai nhjn lai, phat hien am thanh can quay gap gap nay v0ng ra tu canh cua khep h0 cu0i hanh lang.
Nàng không tự chủ được mà rón rén đi tới. Nhìn qua khe cửa, hình ảnh trước mắt khiến nàng nhất thời kinh ngạc, đưa tay lên che miệng…