Na Na càng nói càng giận, bảo: Đúng vậy, chính là nước muối sinh lý, em bảo bác sĩ có thể chỉ chụp chiếu năm lần nữa thôi được không, tiền trong thẻ của tôi chẳng còn nhiều đâu. Bác sĩ bảo, không thể chiếu năm lần được, không đủ liều bệnh rất dễ tái phát. Ông ta hỏi trong thẻ của em có bao nhiêu tiền, em bảo đủ thì đủ, nhưng em còn phải sống nữa, bác sĩ chỉ trích em gay gắt rằng, sống qua ngày còn quan trọng hơn cả sức khỏe của mình ư, còn bảo em đã bị dính bệnh này tức là do đời sống tình du͙c không lành mạnh, muốn em phải đưa tất cả bạn trai đến trị liệu. Em nói dối ông ta rằng, bạn trai em đi nước ngoài rồi. Bác sĩ quả quyết rằng nhất định là do bạn trai ở nước ngoài quan hệ bừa bãi lăng nhăng, rồi mới truyền nhiễm cho em như thế. Nhưng quan trọng hơn là em nên tự chú ý đến sức khỏe của chính mình, nếu bệnh chưa được chữa chạy, sau này không có khả năng sinh con được nữa đâu. Em vừa nghe đến việc ảnh hưởng đến con cái, ngay lập tức ký tên vào quyết định chữa trị. Sau hai đợt trị liệu, bác sĩ bảo bệnh tình của em cũng ổn hơn nhiều rồi. Nhưng em vẫn cảm thấy trong người có gì đó bất ổn, bác sĩ bảo đó là vì tác dụng của tia hồng ngoại quá mạnh, dẫn đến vi khuẩn có lợi cũng đồng thời bị chết, nên môi trường trong âm đạo có chút mất cân bằng, nhưng hệ thống miễn dịch trong người sẽ nhanh chóng giúp em hồi phục, em nói vậy thì được, cảm ơn bác sĩ nhé. Bác sĩ còn kê cho em cả thuốc đặt âm đạo nữa, em hỏi, thuốc đó chẳng phải là chữa phù nề sao? Bác sĩ bảo thuốc đó là để chống nhiễm trùng, lúc nào thấy ngứa thì bôi, còn hiện tại cơ thể em đã không còn bệnh tình gì nữa. Em vui lắm, hôm đó khi em ra về đã muộn lắm rồi, em là bệnh nhân cuối cùng, bác sĩ sắp xếp lại giấy tờ, tháo khẩu trang y tế, thì ôi thôi, mẹ kiếp, chính là cái thằng khốn nạn nhân lúc em xoay người mà tháo bao cao su ra, đồ cầm thú, đúng là cầm thú, đến ả đàn bà quan hệ với nó mà nó còn chả nhận ra, chả lẽ trông em lại dễ quên như thế à. Em tức đến phát điên, lúc đó em quay ra chửi bới hắn một trận, yêu cầu hắn phải bồi thường tiền thuốc thang, thằng bác sĩ khốn kiếp đó bảo không thể được, còn bảo à hắn nhớ ra rồi, hóa ra hắn cũng bị dính bệnh là do em truyền cho. Em nói: Không thể như thế được, từ trước đến nay em đều dùng bao. Hắn bảo em: Lũ gái điếm bọn cô cứ có tiền thì có gì mà không dám làm chứ, đã thế lại còn chẳng bao giờ chịu vệ sinh sạch sẽ. Em cãi lại: Cái quái gì chứ, tôi luôn rất sạch sẽ. Hắn nói hắn chưa đòi em tiền chữa trị đã là may mắn cho em lắm rồi, bản thân hắn cũng phải dùng phương pháp điều trị bằng tia hồng ngoại quái quỷ gì ấy để chữa bệnh, nghe xong em ba máu sáu cơn đạp một phát nát tươm cái máy chiếu chụp khỉ gió ấy, đạp xong em nghĩ bụng, thôi chết cha rồi, nếu thằng bác sĩ khốn kiếp mà lu loa lên rằng em đã truyền bệnh cho nó, trong khi đó em lại chả có bằng chứng gì, đã thế nghề nghiệp lại thuộc trong top những nghề phạm pháp, chắc chắn chưa kịp mở miệng ra cãi đã bị gô cổ đi từ lúc nào rồi, như thế thì xong đời. Vậy là sau khi đạp tan nát máy điều trị phụ khoa, em quay sang nói với thằng khốn ấy: Coi như xong, tôi không tính toán gì nữa. Thằng khốn kia tóm cổ em lại bắt đền, nói cái máy trị liệu bằng tia hồng ngoại này giá những hơn tám mươi vạn, bây giờ em đã làm hỏng nó rồi, em liếc nhìn, đúng là em đã làm hỏng nó hoàn toàn rồi, trên sàn chỉ còn đống máy vụn chỏng chơ vỡ nát. Vừa nghe đến số tiền hơn tám mươi vạn, em ngay lập tức trở nên bình tĩnh, nghĩ bụng đằng nào cũng chẳng đền nổi, để xem bọn chúng làm gì được em, nếu là tám mươi tệ thì chắc em đã đứng ngồi không yên. Em đã nghĩ kỹ rồi, đến khi đó em sẽ tố cáo hắn cưỡng hiếρ em. Vậy là em bình tĩnh trở lại, thả lỏng người, cúi xuống nhặt cái cổng phát tia hồng ngoại, em nhìn chăm chú, cơn tức giận đã biến mất, sau khi tấm ốp bị vỡ, bên trong lộ ra một bóng đèn nhỏ màu hồng đào, chết tiệt cái bóng đèn này nhìn quen lắm, trước em làm ở tiệm cắt tóc gội đầu, toàn treo loại bóng này, em còn tự tay vặn mấy quả, mấy quả bóng này có bị đốt thành tro em cũng nhìn ra. Càng nghĩ càng điên tiết, em phải trả những hơn một vạn để được chiếu thứ ánh sáng của bóng đèn này trong cả tháng trời.
Khi ấy em bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Đúng lúc đó trên đài lại đang phát sóng chương trình quảng cáo của bệnh viện này:
Bệnh viện phụ nữ Huệ Tâm, bệnh viện phụ nữ Huệ Tâm, phương pháp chữa trị đặc biệt, chuyên trị các bệnh phụ khoa khó chẩn đoán, bảo đảm tỷ lệ khỏi bệnh đạt 100%. Đội ngũ y bác sĩ đông đảo, trang thiết bị tiên tiến, bảo mật quyền riêng tư, đảm bảo bệnh của bạn sẽ hoàn toàn được chữa khỏi. Bệnh viện phụ nữ Huệ Tâm mới nhập về máy trị liệu bằng tia hồng ngoại từ Singapore, không cần dùng dao, không cần thuốc bôi, không để lại sẹo, trả lại vẻ thanh xuân và tươi trẻ cho bạn.
Sau khi kết thúc đoạn quảng cáo, chương trình còn phát ca khúc Dâng hiến của Tô Nhuế, Đường dài nguyện dâng hiến cho phương xa, hoa hồng nguyện dâng cho tình yêu, em lấy thứ gì dâng hiến cho anh đây, người yêu của em…
Tôi hỏi: Na Na, em được chiếu chụp cả tháng trời có phải bằng cái máy trị bệnh phụ khoa bằng tia hồng ngoại nhập từ Singapore về đó không?
Na Na ngay tức khắc tháo dây an toàn đứng hẳn lên ghế, chỉ thẳng vào cái đài cát – sét nói: Chính là nó, chính là nó đấy, đồ lừa đảo, em phải cho mọi người biết mới được.
Nói đoạn, Na Na tức khắc lôi điện thoại ra, bấm gọi 110. Sau khi nói chuyện một hồi lâu, tôi quay sang hỏi: 110 bảo sao?
Na Na đáp: 110 bảo là, họ đã ghi lại rồi, nhưng vấn đề thế này thuộc Bộ Công thương quản lý, vấn đề này thuộc về tranh chấp quyền lợi của người tiêu dùng. Nhưng anh không thấy thế là lừa đảo sao?
Tôi xoa xoa đầu Na Na, bảo: Na Na à, em thật thà quá.
Na Na trầm ngâm hồi lâu, bảo tôi: Thực ra em cũng không thật thà lắm đâu, em mua cho khách bao cao su loại đểu nhất, một tệ được những năm cái, an toàn thì nói chung cũng an toàn, rất là dày, lại còn đủ màu sắc, khách của em đều không thích màu đen, bảo là đeo màu đen vào nhìn nhỏ đi, ha ha ha ha ha. Một lần sau khi em đeo bao vào cho khách mới phát hiện ra nó còn bị phai màu nữa chứ, ha ha ha ha ha ha ha ha, thằng cha đó đáng ghét lắm, đúng là trời phạt, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tôi nhìn Na Na, không nhịn được cười nói: Na Na, nếu cái bao ấy bị phai màu, chả phải nó cũng ra màu ở… bên trong của em sao?
Mặt Na Na lập tức biến sắc, miệng khẽ há ra ngạc nhiên: Ôi trời ạ, ôi trời…
Tôi hỏi: Na Na, mọi chuyện sau đó giải quyết thế nào?
Na Na bảo: Sau đó em định làm ầm lên, nhưng cũng không hiệu quả, Viện trưởng đến, em vừa nhìn thấy xe của cha Viện trưởng, biết ngay là toi rồi không giở trò được nữa, em bảo đây là hàng nhái, bọn chúng cãi sống cãi chết, bảo em chi phí thay bóng đen là bốn vạn tệ, em bảo tên bác sĩ kia cưỡng hiếρ em, tên khốn bác sĩ hỏi: Cô có bằng chứng không? Em phản công: Thế anh có bằng chứng gì bảo tôi làm hỏng cái máy này, tên bác sĩ nói: Bọn tôi đương nhiên có bằng chứng, ở đầu quả bóng đèn có gắn camera. Lúc đó em biết thôi mình ngu rồi. Bọn chúng nói: Thôi mọi chuyện cứ tính thế này, hai bên không ai nợ nhau, họ cũng tự nhận là xui xẻo, nếu không thì sẽ tung toàn bộ hình ảnh chữa trị và phá hoại tài sản của em lên mạng. Lúc đó em còn chưa chịu, như thế chả phải tống tiền sao? Như thế chả phải tội quay camera trái phép sao? Có tội danh đó không anh nhỉ? À, đúng rồi xâm phạm đời tư, như thế chả phải là xâm phạm đời tư sao? Sau đó lão Viện trưởng bảo em: Cô nhìn giấy đăng ký xe của tôi đây này, cô đã tìm hiểu về lịch sử của cái bệnh viện này chưa, bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện chính quy cao cấp, không bao giờ xảy ra những tình huống đó, cô đắc tội với bọn tôi còn không sao, chứ cô thử đắc tội với người khác xem, e rằng… Tất nhiên, đây là xã hội được pháp luật bảo vệ, mọi người không phải lũ man di mọi rợ gì, chúng tôi làm cách nào ăn hiếρ một cô gái như cô chứ, nhưng cô nghĩ mà xem, con cái cô sau này liệu có định học hành ở đây không? Liệu thằng bé có gặp những khó khăn trở ngại gì không? Đó là điều mà những người phụ nữ như cô nên nghĩ đến. Phải không? Thôi hôm nay thế này đi, về phía bệnh viện chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, coi như đồng chí này lóng ngóng không cẩn thận làm hỏng, bệnh của cô cũng được các chuyên gia của chúng tôi hội chuẩn, như tôi được biết thì cũng đã điều trị xong rồi, tên của cô là… ờ, trong bệnh án chắc chắn còn lưu. Dù thế nào thì đồng chí ạ, mỗi bên cùng lùi một bước, biển rộng trời cao, vì bệnh viện của chúng tôi, vì cô, vì tương lai của con cái cô sau này, thế nào… Nghe lão Viện trưởng nói thế, em liền xuôi ngay, thôi được rồi, nhỡ con mình sau này còn học hành ở cái nơi này, cũng phải cho thằng bé một đường lùi chứ. Chỉ tiếc đứt ruột một vạn tệ kia, em còn phải vay mượn của hơn năm mươi ông khách, anh nói xem trong tình trạng của em bây giờ, để năm mươi khách hàng tin tưởng cho mình mượn tiền, liệu có dễ dàng không?
Tôi hỏi Na Na: Vậy còn bệnh của em?
Na Na thở dài bảo: Thôi đừng nhắc đến nữa, sau này cứ cảm thấy không khỏe, em sẽ đến hẳn bệnh viện lớn để khám, cổ tử cung bị viêm hay đường tiết niệu bị nhiễm, kiếm vài viên cờ – lo – rô – xít uống là được, em thấy thuốc này hiệu quả lắm, cho nên đến giờ em vẫn kiên trì, chưa từng thấy tái phát.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, nói: Tốt.
Tôi nghiêng đầu nhìn Na Na chăm chú, Na Na từ bấy đến giờ kể quá nhiều chuyện, giờ đang nhìn quanh quẩn, thấy rõ là cô nàng đang tìm nước. Có vẻ cô nàng chợt nhớ ra trong túi đồ ăn vừa mua có mấy chai nước, bèn nhoài người ra ghế sau, tìm kiếm một thôi một hồi, rồi đưa cho tôi một chai. Tôi nói cảm ơn. Na Na lại nhoài về ghế trước. Tôi nhắc nhở: Na Na, em cẩn thận một chút, đừng có trèo qua trèo lại thế.
1988 Đưa chúng tôi chạy qua từng cột, từng cột đèn trên con đường quốc lộ, trong thứ ánh sang màu cam hắt hiu ấy, cách vài cột lại có cái hỏng đèn, tôi quay sang ngắm nhìn khuôn mặt của Na Na, một cô gái trông rất đỗi bình thường, không hề xinh xắn, nhưng cũng chẳng xấu xí, ánh mắt cô ấy không sáng cũng chẳng tối, lời nói không hoa mỹ cũng chẳng quá thô lỗ, tâm trạng cô ấy chẳng ai oán cũng không vui tươi, bình thường như những cột đèn đường nhìn mãi cũng thành quen[10] kia, nó sáng lên bạn cũng không nhìn thêm lần nữa, nó tắt đi bạn cũng chẳng lùi lại một bước, cô gái đến gõ cửa phòng tôi, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đưa cô ấy đi xa đến vậy. Cô ấy giống một người bạn nhảy chủ động đến mời tôi, tôi cũng vì phép lịch sự mà đưa tay dìu cô ấy một khúc, đương nhiên, trong lúc nhảy tôi không hề biết rằng có đến ba người đang nhảy cùng nhau, nếu không thì chắc chắn tôi sẽ từ chối, cho dù cuốn Cẩm nang mang thai có viết thế nào đi chăng nữa, thì cái trò làm tình ba người ấy tôi cũng không thể chấp nhận được.
[10] Nguyên văn là “Tư Không kiến quán”, có tích rằng thời nhà Đường có một thi sĩ nổi tiếng tên là Lưu Vũ Tích, do tính cách tự do phóng khoáng nên trong kinh thành có một người căm ghét hãm hại, bị giáng xuống làm thứ sử Tô Châu. Ở nơi này có một người từng làm chức Tư Không, tên Lý Thân, do ngưỡng mộ danh tiếng Lưu Vũ Tích nên mời ông uống rượu. Trong lúc nhâm nhi, Lưu Vũ Tích nổi hứng làm một bài thơ: “Búi tóc mây cao mới điểm trang, Gió xuân một khúc Đỗ Vi Nương. Tư không, quen mắt nên hờ hững, Thứ Sử Tô Châu luống đoạn trường” (Phan Văn Các). Vì thế, Tư Không kiến quán có nghĩa là nhìn mãi thành quen, chuyện thường ở huyện.
Chuyến hành trình như vậy đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ tuổi thơ tôi, màn đêm trải khắp con đường quốc lộ, tôi mang theo người con gái trong mơ, lái một chiếc xe trong mơ, đi đến điểm cuối vẫn chưa được xác định của cuộc hành trình. Một chuyến đi không hề mỏi mệt và đầy thi vị, chúng tôi cùng nhau bàn về điện ảnh và âm nhạc, băng qua những rặng núi cao và rừng già, cuối cùng dừng lại bên ven đường yên ắng không bóng người, chỉ có một khách sạn được xây dựng bởi người chủ không hề tư lợi, giá rẻ va sạch sẽ.
Trong cuộc sống hiện thực, mỗi khúc rẽ của đường quốc lộ đều bỏ qua những tiêu chuẩn về hình học. Khi ánh sáng đèn đường rải đều trên mặt kính chắn gió, tôi như mơ hồ thấy mình quay trở lại những tháng ngày rong ruổi trên chiếc xe đạp xưa. Sau này anh Đinh Đinh chết, tôi buồn vô hạn. Số 10 do muốn một mình đóng hai vai, nên gạt tôi ra khỏi nhóm bốn thánh sĩ đấu. Nếu như còn sống, anh Đinh Đinh nhất định sẽ ra mặt cho tôi một danh phận. Tôi bị lũ bạn dần dần cách ly cho đến một ngày, số 10 đột nhiên chạy đến bảo với tôi: Ủy ban Thánh đấu sĩ sau khi nghiên cứu đã quyết định, mày lại là một thánh đấu sĩ.
Thực sự mà nói, tận sâu thẳm trong lòng mình tôi coi thường và chửi rủa bọn chúng hàng trăm hàng vạn lần. Tôi tự nhủ, đây là một trò chơi ngớ ngẩn, trên thế giới vốn chẳng tồn tại thánh đấu sĩ, không người nào lại có thể đánh tan quả cầu lửa chỉ với một lần ra đòn. Mười vạn câu hỏi vì sao cho tôi biết rằng, không ai có thể vượt qua được vận tốc của ánh sáng. Thế nhưng Mười vạn câu hỏi vì sao lại không cho tôi biết, tại sao tôi lại bị lũ bạn mình xa lánh như thế, tôi không thể mặt dày mà sán lại chúng nó được, tôi cũng chả dám phản kháng, nhìn thấy chúng nó đồng loạt giơ nắm đấm lên, tôi chỉ dám âm thầm mà trừng mắt một cái. Đến bây giờ số 10 bảo tôi lại là thánh đấu sĩ rồi, tôi cẩn thận hỏi lại: Tao là thánh đấu sĩ gì, tao là Ikki chứ?
Số 10 trả lời: Không phải, tao vẫn là Ikki. Nhưng mày là thánh đấu sĩ vàng.
Bầu nhiệt huyết trong tôi hừng hực dâng trào, tin rằng trên thế giới này có những điều có thể thay đổi hoàn toàn, số 10 bá đạo lại để tôi làm một thánh sĩ với cấp bậc cao hơn hẳn chúng nó như thế. Đúng lúc ấy trên tivi đang chiếu đến cảnh các thánh đấu sĩ đồng đánh nhau với các thánh đấu sĩ vàng, bị đánh đến mức không còn biết phương nào mà chạy, không còn nghi ngờ gì nữa, thánh đấu sĩ vàng lợi hại hơn hẳn thánh đấu sĩ đồng. Tôi cứ lắp ba lắp bắp, bảo: Thế tao là thánh đấu sĩ nào?
Số 10 bảo: Tivi đang chiếu đến chòm sao đầu tiên, mày chính là thánh đấu sĩ chòm sao đầu tiên, Mu[11] thuộc chòm sao Bạch Dương.
[11] Mu: Thánh đấu sĩ vàng của chòm sao Bạch Dương.